Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1233: Là vợ trước



Lục Tiêu Họa rất thích con mèo này. “Sau này để cho tôi nuôi được không?” Cô hỏi Sở Luật, đôi mắt cuối cùng cũng bộc lộ thần thái, cô rất thích con mèo ngốc này, dễ nuôi mà, chỉ cho ăn no là được, không kêu nhiều càng không làm phiền ai.

“Được.” Sở Luật đứng lên, đẩy cô vào hướng toilet: “Đi rửa tay cho sạch đã, lát nữa chúng ta ra ngoài ăn cơm, ở nhà bảo mẫu đã làm sủi cảo em thích ăn đấy, hôm nay em có thể ăn một ít thịt được rồi. Nhưng không được ăn nhiều, ba cái.”

“Bốn cái.” Lục Tiêu Họa tự nhiên thấy ba cái ít quá, nhất định cô phải cò kè thêm bớt với Sở Luật một chút mới được.

“Ba cái.” Sở Luật kiên trì, người phụ nữ này dạ dày không khỏe, để cô ăn chút thịt đã chiều chuộng cô, thế mà tốt thật, chiều cô một tấc cô lại muốn tiến một thước thế này.

“Bốn cái.” Lục Tiêu Họa bẻ ngón tay: “Không ăn bốn cái, vậy ăn năm cái, ba cái không ăn.”

Cô đang uy hiếp đấy à? Nhưng, Sở tổng từ xưa đến giờ chẳng sợ ai uy hiếp, người có thể uy hiếp vừa mới xuất hiện, đúng thế xuất hiện rồi, cuối cùng thì Lục Tiêu Họa vẫn được ăn bốn cái sủi cảo nhân thịt, cái khác thì cô không nói cho Sở Luật biết.

Trong phòng bệnh có thêm con mèo, quả thật đã làm cho ngày của Lục Tiêu Họa trở nên phong phú hơn một chút, mỗi ngày ngoài đọc sách cô cho thể chơi với con mèo, kiểu gì cũng không tịch mịch.

Chân cô mỗi ngày cũng tốt lên, đương nhiên sau này phải dựa vào bản thân phải chăm sóc chính mình, cô còn có thể về nhà.

Sở Luật đỡ cô vào trong xe, Lục Tiêu Họa vẫn ôm con mèo trong lòng.

“Phải về à?” Sở Luật hỏi cô: “Mà trở về, về Lục gia à?”

Hiển nhiên, mấy ngày qua rồi, hiện nay anh phải về nhà mới đúng.

“Tôi muốn về nhà.” Lục Tiêu Họa nhẹ nhàng vỗ về Tiểu Miêu mềm mại trên đùi, Tiểu Miêu, Tiểu Vũ Điểm trước kia gọi mèo bằng cái tên này, thường xuyên gọi như thế, nhưng Sở Luật lại gọi con mèo này là mèo ngốc.

Đương nhiên, mèo cũng chẳng biết tên nào dễ nghe tên nào khó nghe, nó chỉ biết người nào cho nó ăn thì là người tốt, tốt với không tốt rõ ràng.

Sở Luật nắm chặt tay lái trong tay, chạy xe đến cửa Lục gia, anh không nói cái gì, cũng không có quyền nói gì, nên cô muốn đi đâu anh đưa cô đến đó.

Không lâu sau, trước cửa lớn của Lục gia, Lục Tiêu Họa vẫn ngồi ở trên xe lăn,trên đùi cô còn có một con mèo béo, Sở Luật đã lái xe rời đi, ngoài đường sớm đã trống không con bóng người, bốn phía gió nhẹ, thỉnh thoảng thổi tới trên mặt cô, tựa như làm người ta có cảm giác gió đem theo hơi thổi nhe nhẹ, lạnh lẽo.Lục Tiêu Họa đẩy xe lăn, hướng tới cửa mà đi.

“Cốc, cốc…” Cô gõ cửa.

Một chốc sau, cửa mở, Tần Tuyết Quyên đi ra, thấy bộ dạng của Lục Tiêu Họa lập tức bị hoảng sợ.

“Tiểu thư, cô sao lại biến thành cái bộ dạng như thế này, chân của cô làm sao thế? Mà cái này là cái gì?” Ngón tay bà rùn rẩy chỉ vào đồ vật trên đùi Lục Tiêu Họa, đây là cái túi da à?

Con mèo lười biếng nhấc cái đầu to lên, nheo nheo đôi mắt giống như người, thật không thích người khác trêu chọc khi nó đang ngủ, nó ngáp, rồi lại duỗi người thành một cuộn dài, bốn chân xoãi lên, duỗi cái eo lười biếng, sau đó tiếp tục ngủ.

Đồ vật này là… mèo?

Tần Tuyết Quyên trợn tròn mắt, mèo à, mèo chứ không phải là lợn à? Làm thế nào lại có thể có con mèo béo đến thế, mà, bà vội vàng, quên luôn chuyện con mèo với chả không mèo, chân của tiểu thư nhà bà là thế nào đây?

“Cháu không sao.” Lục Tiêu Họa đặt tay trên đầu mèo: “Bị thương ngoài da chút thôi, sợ đụng vào vết thương nên cháu ngồi xe lăn thôi, thêm vài ngày nữa là ổn thôi mà.”

“Cô có muốn tôi gọi báo cho Cao tiên sinh một chút không?” Tần Tuyết Quyên hỏi Lục Tiêu Họa, Cao Dật mà đến thì tốt quá, dù sao anh cũng là bác sĩ, hơn nữa cũng là bạn trai của tiểu thư, nếu anh đến đây thì bà thể yên tâm một chút.

“Không cần gọi anh ấy đâu.” Lục Tiêu Họa đẩy xe lăn chính mình đi vào, Tần Tuyết Quyên đây cũng là mới là phản ứng lại đây, vội vàng lại đây đẩy xe lăn.

“Cũng đừng để cha mẹ và anh trai cháu biết.” Lục Tiêu Họa tiếp tục nói, cô không muốn người khác vì mình mà lo lắng, vì vậy mới ở luôn trong bệnh viện, người biết cô bị thương chỉ có Ngô Sa và Sở Luật, không có đến người thứ ba, cả Cao Dật cũng không cần phải biết.

“Tôi biết rồi.” Tần Tuyết Quyên vội vàng đồng ý, vừa rồi đúng là bà chưa kịp nghĩ kỹ là có nên nói cho hai vợ chồng ông chủ biết hay không, Lục Tiêu Họa vừa nhắc thế nên bà biết là không nói vẫn tốt hơn, tránh cho bọn họ phải lo lắng không cần thiết, để họ biết bộ dạng của tiểu thư thế này chỉ tổ là một người khóc lóc còn người kia buồn bực.

Nhưng, không nói cho phu nhân biết thì còn hiểu được, sao lại không nói cho Cao tiên sinh biết nhỉ? Cao tiên sinh chẳng phải là bạn trai đã bàn chuyện cưới hỏi với tiểu thư hay sao?

“Dì Tần.” Lục Tiêu Họa chuyển xe lăn đến: “Sau này không nên nhắc đến Cao Dật nữa, anh ấy sắp làm cha rồi.”

Tần Tuyết Quyên chuyển ánh mắt đến bụng Lục Tiêu Họa, em bé, tiểu thư có em bé?

Ngay sau đó, bà lập tức cảm thấy không đúng, hoàn toàn không đúng tí nào.

“Tiểu thư, tiên sinh có con với người khác có phải không...” Tần Tuyết Quyên dò hỏi, trong ấn tượng của bà, Cao Dật là một người đàn ông cực tốt, hơn nữa cũng đối xử rất tốt với tiểu thư, sao có thể, làm sao có thể có chuyện anh có con, mà lại không phải là với tiểu thư, chẳng lẽ một tấm lòng từ ái đến thế, một vẻ ngoài chính nhân quân tử như thế mà ở bên trong cũng thối nát hay sao.

“Là vợ trước.” Lục Tiêu Họa cười cười, chẳng có gì để ý, vốn không phải là người đàn ông của cô thì để ý có tác dụng gì đâu.

“Dì à, cháu mệt cháu muốn nghỉ ngơi, à còn...” Cô bế con mèo vẫn đang nằm trên đùi mình lên.

“Dì để ý con mèo này giúp cháu với nhé, nó dễ nuôi lắm, cái gì cũng ăn được, miễn là no bụng.”

Tần Tuyết Quyên vội ôm con mèo trong lòng Lục Tiêu Họa, ước lượng một lúc mới phát hiện trọng lượng của nó, quả thực đúng là mèo béo thật.

Hình như hơi béo quá thì phải, con mèo mở to đôi mắt vẻ vô tội, ngốc nghếch gạt người ra, tuy là hơn béo một chút nhưng Tần Tuyết Quyên quả thực thấy rất thích.

Thế mới nói, con mèo này hơi ngốc một chút nhưng lại đầu thai tốt, được Sở Luật mua về nên mỗi ngày của mèo ta chỉ toàn là đồ ăn ngon, cái gì cũng tốt, dù là quản gia nàh Đông Phương Kính hăy là Tần Tuyết Quyên đều chẳng ai bủn xỉn đồ ăn với nó, đương nhiên cũng chẳng mấy khi để ý đến việc phải giữ gìn dáng vóc cho nó.