Sở Luật ngồi xổm trước mặt con gái, anh đưa má về phía trước: “Bảo bối, yêu ba một cái nào, sau đó đi về nhà với mẹ, biết không? Phải ngoan ngoãn, không được quấy.”
“Tiểu Vũ Điểm sẽ nghe lời mẹ.” Tiểu Vũ Điểm gật gật đầu, sau đó hôn lên mặt ba, đoi mắt đen to tròn vẫn luôn thanh triệt, cũng là thiên chân vô tà.
Sở Luật đứng lên, cứ như vậy đứng tại chỗ nhìn Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, còn anh hiu quạnh trong gió, mặt mũi có chút khó chịu. Ánh mắt anh cũng phai nhạt theo, rồi sau đó anh xoay người lên xe của mình rời khỏi nơi này.
Hạ Nhược Tâm gõ cửa, sau đó không lâu Tần Tuyết Quyên tới mở cửa, vừa thấy đứa bé Hạ Nhược Tâm đang ôm trong lòn mắt bà liền sáng lên.
“Tiểu Vũ Điểm tới rồi à.”
“Chào bà ạ.” Tiểu Vũ Điểm ngọt ngào chào Tần Tuyết Quyên, một câu gọi bà thật sự khiến lòng Tần Tuyết Quyên nở hoa, đứa bé xinh đẹp đáng yêu như vậy ai mà không thích.
Lúc này bà mới hiểu gần đây Hạ Nhược Tâm mua một ít đồ trẻ con là vì cái gì.
Hạ Nhược Tâm lấy dép lê cho Tiểu Vũ Điểm, để bé đi vào, vẫn là kiểu dép lê hình con thỏ trước kia bé thích nhất, trên lưng dép lưng có lông xù xù, có hai cái tai thật dài, chỉ cần bé bước đi là hai cái tai cũng phe phẩy theo.
“Mẹ đưa con đi tắm.” Cô nắm lấy tay con gái, lúc này nhìn thấy con gái thật sự rất xúc động.
Trong lòng Tần Tuyết Quyên đột nhiên có cảm giác rất kỳ quái, giống như người trước mắt không phải là tiểu thư quen thuộc của bà mà đã biến thành người khác, đông đúng, đây vốn không phải là tiểu thư đã sớm chết của nhà họ.
Chẳng lẽ, tiểu thư đã nhớ lại cái gì?
Nhưng là, không giống, nếu thật sự nhớ ra thì tiểu thư sẽ không thể bình tĩnh như thế được, cho nên đâ chỉ là ảo giác, đúng vậy, nhât định là ảo giác của bà.
Chỉ là, bà không biết bà đoán không sai, Hạ Nhược Tâm sở dĩ không nói gì cả chỉ bởi vì những gì cô đã trải qua trong những năm rồi người thường không thể lý giải, không thể hiểu được.
Chuyện cũ của cô có lẽ không đủ xuất sắc nhưng cũng không hề đơn giản.
Hạ Nhược Tâm đưa con gái vào phòng mình, sau đó mang bé đi tắm.
Tiểu Vũ Điểm vẫn rất ngoan ngoãn, trên bụng của bé có một vết sẹo nho nhỏ, so với trước kia đã nhỏ và mờ đi rất nhiều, lúc này cô mới nhớ tới bác sĩ đã nói trẻ con khi lên năm tuổi là có thể xóa vết sẹo này.
Nhưng cho dù vết sẹo có biến mất thì sẽ thế nào, con gái cô vẫn bị thiếu một quả thận.
Đột nhiên lòng cô chua xót, chân cũng quỳ gối lên mặt đất, ôm chặt con gái vô thanh vô tức áp lực mà khóc.
Mẹ xin lỗi, mẹ xin lỗi…
Cô không ngừng nói xin lỗi nhưng không biết xin lỗi bao nhiêu mới có thể đền bù được cho thiệt thòi của bé.
Là cô không tốt, là cô không chăm sóc được cho con gái, Tống Uyển làm mất con gái cô cũng có nghĩa là cô làm mất con gái mình…
Tiểu Vũ Điểm cúi đầu, nhìn xuống bụng nhỏ của mình, sau đó bé vươn tay ôm lấy cổ mẹ.
“Mẹ đừng khóc, Tiểu Vũ Điểm không đau, một chút cũng không đau.”
Hạ Nhược Tâm đưa tay lên mặt con gái, rồi sau đó lệ rơi đầy mặt, lại khóc không thành tiếng. Cô khóc rất áp lực, thậm chí cô không dám phát ra tiếng, cô sợ khiến Tiểu Vũ Điểm hoảng sợ.
Tiểu Vũ Điểm hít hít mùi trên người Hạ Nhược Tâm, đột nhiên bé nở nụ cười, mẹ đang khóc nhưng bé lại đangc cười.
“Mẹ, mẹ về nhà rồi!” Bé mở to đôi mắt, kiễng chân lên, tay cũng đưa lên mặt Hạ Nhược Tâm, sau đó dùng mặt mình cọ vào mặt mẹ.
“Tiểu Vũ Điểm biết mẹ chỉ bị lạc đường, mẹ nhất định sẽ trở về.”
Người khác có lẽ không hiểu được Tiểu Vũ Điểm đang nói gì nhưng Hạ Nhược Tâm lại rõ ràng.
Trước kia cô đã nói với con gái, nếu có một ngày Tiểu Vũ Điểm không thấy mẹ thì nhất định là mẹ bị lạc đường, chờ đến khi mẹ tìm được đường mẹ sẽ quy về.
Tiểu Vũ Điểm khi đó còn rất nhỏ, mới chỉ hơn hai tuổi một chút, bé thật sự quên đi rất nhiều chuyện nhưng lại nhớ lời mẹ đã nói.
Bởi vì mẹ bị lạc đường cho nên mẹ không về được.
“Mẹ ngoan, đừng khóc.” Tiểu Vũ Điểm lấy tay xoa mặt Hạ Nhược Tâm: “Tiểu Vũ Điểm cũng rất nhớ mẹ.”
Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, khi mọi người đều không quen biết cô chỉ có Tiểu Vũ Điểm là nhận ra cô. Đột nhiên cô nhớ tới trước kia cô cùng con gái chơi tìm miêu miêu, khi đó các cô còn giặt quần áo cho người khác, cô còn đang tranh miếng ăn với những người khác, còn đang cố hết sức để kiếm được tiền, khi đó cô cùng Tiểu Vũ Điểm chơi, cố ý che lại đôi mắt của bé, cố ý không phát ra tiếng để bé đi tìm mẹ.
Nhưng cho dù như vậy Tiểu Vũ Điểm lại không có lần nào tìm lầm.
Cô nghĩ, khiến Tiểu Vũ Điểm nhận ra được không phải là khuôn mặt mà chính là cảm giác của bé.
Cô nhẹ nhàng xoa tóc con gái, sau đó mỉm cười nhìn con.
“Bảo bảo nhà ta lớn thật rồi, cũng đã cao hơn.” Cô đo chiều cao của con gái, xác thật đã cao hơn, so với lúc ba tuổi đã cao hơn mười centimet cho dù vẫn là một đứa bé nho nhỏ gầy gầy.
“Mẹ cũng lớn rồi.” Tiểu Vũ Điểm hít hít cái mũi, kỳ thật bé sắp nhận không ra mẹ, may mà rốt cuộc mẹ cũng về nhà, thật tốt, bé toét miệng cười, đôi mắt cũng cong tít theo.
Hạ Nhược Tâm ôm con gái lên, bé đã 5 tuổi, đã lớn hơn nhưng vẫn rất nhẹ, các bé khác có lẽ tầm 40 cân nhưng không biết có phải vì bé mất đi quả thận kia không, vẫn rất nhẹ.
“Bảo bảo muốn nghe chuyện cổ tích không?” Hạ Nhược Tâm thật lâu không được ở gần con gái, trước kia mặc kệ vất vả cỡ nào nhưng mỗi buổi tối là lúc hai mẹ con bọn họ nhẹ nhàng nhất, cũng là thời điểm hạnh phúc nhất.
Có thể ăn no bụng, có thể ngủ ngon một giấc.
Tiểu Vũ Điểm gãi gãi chăn, sau đó gật đầu.
Hạ Nhược Tâm lại kể chuyện cổ tích, kỳ thật không biết đã kể bao nhiêu lần nhưng Tiểu Vũ Điểm vẫn rất thích nghe chuyện cổ tích, có một công chúa Bạch Tuyết, có một mụ phù thủy, còn có bảy chú lùn…