Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 1297: Cô sẽ không giúp cô ta



Bây giờ hai người ngồi ở chỗ này, không nói ra được đó là cảm giác gì, có thể cũng là thế sự xoay vần, ở đây sao trong nháy mắt có vài thứ thật sự giống như muốn bỏ xuống.

"Đúng rồi, em còn có một việc phải nói cho anh biết." Lý Mạn Ny rất vui mừng vì mình sớm tỉnh ngộ, nếu không, nhất định cô sẽ gặp bi kịch dưới tay Sở Luật.

"Là Hạ Dĩ Hiên tìm tới em, cô ta muốn em cùng hợp tác, còn hợp tác cái gì, em tin tưởng, anh có thể đoán được, em cảm giác..." Cô nhớ tới gương mặt đã giống như một bộ xương của Hạ Dĩ Hiên.

"Cô ta điên rồi, chính anh phải cẩn thận."

"Cảm ơn." Sở Luật nhẹ nhàng chuyển động chiếc nhẫn đeo trên tay mình, mà câu cảm ơn này, thậm chí làm cho trong lòng Lý Mạn Ny chua xót xúc động, nếu như lúc trước không phải cô cố chấp như thế, nếu như lúc trước cô hiểu được buông tay, có phải sẽ không rơi xuống mức độ như thế này.

Có một câu nói như vậy là được rồi, Lý Mạn Ny đứng lên, cô lại sâu sắc nhìn người đàn ông này một lần nữa, trước đây cô miễn cưỡng quấn quýt, rốt cuộc anh cũng trở thành người đàn ông của mình, nhưng mà cuối cùng sự thực lại chạy không thoát vận mệnh.

Không phải cô, vĩnh viễn không thể là cô.

Biển người mênh mông, chỗ nào sẽ là điểm cuối của cô đây, bản thân cô cũng không biết, chẳng qua cô muốn rời đi nơi này, sẽ là một bắt đầu tốt nhất.

Trở lại nơi ở của Hạ Dĩ Hiên, Hạ Dĩ Hiên cũng không có ở đây, như vậy cũng tốt.

Lý Mạn Ny lấy ví tiền của mình ra, lấy ra một ít tiền từ bên trong, đây là lúc trước Hạ Dĩ Hiên chuộc cô ra, giá tiền gấp đôi, cô sẽ không ngu xuẩn đến mức để người khác lợi dụng.

Cũng chỉ có Hạ Dĩ Hiên một hồi hai hồi, vẫn cứ không biết có vài người cô ta vĩnh viễn cũng không đấu lại, muốn khỏe mạnh sống sót thì cách làm thông minh nhất chính là rời xa.

Cô tin tưởng, người đàn ông như Sở Luật tuy không phải người tốt nhưng nếu như các cô không chủ động trêu chọc anh thì anh sẽ không chủ động động đến các cô.

Xách hành lý không nhiều của mình lên, đương nhiên đồ đạc trong phòng này cô cũng không có chạm qua.

Dạo gần đây cô có mua một tấm vé máy bay, không biết muốn bay đến nơi nào, hoặc là một trấn nhỏ, hoặc là bên trong một thành thị nhỏ, dùng số tiền bán nhà bắt đầu lại từ đầu, như là Hạ Nhược Tâm vậy, làm một người bình thường, hoặc là người chưa từng tồn tại.

Mà khi Hạ Dĩ Hiên trở về, vừa thấy tiền đặt ở trên bàn, cô ta vẫn không hiểu chuyện gì thế này, tùy tiện vứt số tiền đó vào trong ngăn kéo, hiện tại đang đợi Lý Mạn Ny trở về.

Cô ta còn muốn Lý Mạn Ny giúp cô ta báo thù, ha ha ha, cô ta cười ác độc, có Lý Mạn Ny, cô ta có thể báo thù, đương nhiên cô ta sẽ không tự mình ngu ngốc đi lấy đao anh dũng liều chết cùng Sở Luật, cô ta muốn chính là một cái mồi nhử, đương nhiên người đó là Lý Mạn Ny.

Lý Mạn Ny hận Sở Luật sẽ không ít hơn cô ta, mà cô ta thì lại muốn Sở Luật khỏe mạnh mở mang kiến thức một chút, cái gì gọi là độc ác nhất lòng dạ đàn bà.

Cô ta rót cho mình một chén nước, sau đó thoải mái ngồi ở sô pha, chờ Lý Mạn Ny trở về. Lúc bắt đầu, cô ta còn có thể cười, còn có thể nghỉ ngơi, còn có thể đắc ý, còn có thể vui vẻ nghĩ đến hưởng thụ sắp báo thù, nhưng mà rất nhanh, cô ta không cười nổi nữa.

Một canh giờ đã trôi qua, hai giờ trôi qua, trời đã tối, trời cũng nhanh sáng...

"Lý Mạn Ny, con tiện nhân này!" Bốp, cô ta dùng sức ném cái ly xuống sàn, ly thủy tinh vỡ nát tại chỗ, mỗi một mảnh đều phản chiếu ra cái bóng vỡ nát, còn có gương mặt vặn vẹo của cô ta.

Lý Mạn Ny biến mất rồi, hết thảy đều biến mất rồi, cô để lại số tiền kia biến mất rồi, mà Hạ Dĩ Hiên thậm chí chưa từ bỏ ý định, canh giữ ở cửa nhà họ Lý, đợi chừng mấy ngày, nhưng mà từ trước đến giờ vẫn không có thấy Lý Mạn Ny xuất hiện.

Mãi đến tận một ngày, người nhà họ Lý từ trong phòng chạy ra, Hạ Dĩ Hiên mới biết, cái nhà này đã bị bán đi. Người có thể bán nhà, cũng chỉ có mình Lý Mạn Ny, bởi vì nhà là ở trong tay Lý Mạn Ny.

Người nhà họ Lý choáng váng, Hạ Dĩ Hiên cũng vậy.

Sau khi Hạ Dĩ Hiên trở về, dùng sức mở ngăn kéo, lấy số tiền kia từ bên trong ra, đếm từng tờ từng tờ, không nhiều không ít, chính là số tiền lúc đó cô ta chuộc Lý Mạn Ny.

Còn có trên mặt một tờ tiền, giống như được viết cái gì đó, lúc ban đầu, cô ta không có chú ý, bây giờ mới chú ý, quả nhiên là mấy hàng chữ nhỏ.

Chỉ nhỏ như con muỗi.

Cô ta nắm chặt số tiền ở trước mắt, chữ viết không có phóng to, nhưng mà cô ta lại thấy rõ chữ viết trên đó.

Nếu như tôi là cô, tôi sẽ không làm gì Sở Luật, có thể sống đã là ơn trời ban cho cô. Có lúc, chúng ta cho là chúng ta rất thông minh, nhưng ở trong mắt người khác, đó là ngu xuẩn, giống như tôi ở trong mắt của cô, cô cho rằng tôi ngu ngốc, nhưng cũng tương tự tôi cho rằng cô ngu ngốc hết thuốc chữa.

Hạ Dĩ Hiên dùng sức xé toàn bộ số tiền trong tay thành từng mảnh.

Ha ha, cô ta nở nụ cười, gương mặt gầy teo như bộ xương, dữ tợn đáng sợ.

Muốn cô ta từ bỏ báo thù, sao có thể có chuyện đó, muốn cô ta buông tha cho ba người Sở Luật, Hạ Nhược Tâm còn có Lục Tiêu Họa, làm sao cô ta có thể cam tâm, xem như cô ta lỗ vốn dùng mạng của mình cho bọn họ, cô ta cũng phải cùng chết cùng bọn họ.

"Ha ha, ha ha ha..."

Cô ta cười the thé như kẻ điên, là ác quỷ, từ chút từng chút bò lên từ trong Địa Ngục.

Bên ngoài trường học quý tộc tư nhân, Hạ Dĩ Hiên đã chờ ở chỗ này thời gian rất dài, cô ta đang đợi cơ hội, cơ hội có thể động thủ. Con gái ruột của Sở Luật, nơi đó cô ta không dám nghĩ, cũng không biết có phải là Sở Luật được tin tức, mang tiểu tiện chủng Tiểu Vũ Điểm kia đến đây chăm sóc sít sao. Lúc học, mấy thầy cô giáo đều trông chừng không rời, lúc tan học, cũng là tự anh đi đón. Hơn nữa, xung quanh vườn trẻ đều có bảo an, căn bản không cho người lạ tiếp cận.

Còn Lục Tiêu Họa, cơ hồ cũng không ở một mình, hai người kia, hiện tại cô ta đều không thể động tay, thế nhưng, con tiện nhân Hạ Nhược Tâm kia, lại không có người khác.

À, mất trí nhớ, không có ký ức trước đây.

Mất trí nhớ có thể chiếm tất cả của cô ta sao? Hiện tại cô ta hơi điên dại, thậm chí hiện tại trong đầu cô ta đều là thù hận, những mà chỉ số thông minh vốn có lại ít đi.

Trong mắt cô ta người chiếm tài sản nhà họ Hạ, cô ta luôn mồm luôn miệng miệng mắng Hạ Nhược Tâm, căn bản là có vấn đề, nếu như đúng là Hạ Nhược Tâm, thế nào mà Sở Luật lại chẳng quan tâm cô, đi thân mật cùng Lục Tiêu Họa.

Căn bản cô ta không có nghĩ tới, Hạ Nhược Tâm trong miệng cô ta là giả, còn Lục Tiêu Họa mới thật sự là Hạ Nhược Tâm. Hiện tại trong lòng cô ta đang nghĩ làm sao hại chết mẹ con họ Hạ, còn có Lục Tiêu Họa, đương nhiên Sở Luật cô ta cũng quyết không bỏ qua.

Tiếng chuông trong trường học đã reo lên, sau đó không lâu học sinh đều được nghỉ, nơi này là trường học tư nhân, hơn nữa đều có xe riêng đưa đón.