"Cô ơi, đáng yêu không?" Đỗ Tĩnh Đường tự hào nói, giống như Tiểu Vũ Điểm là con gái mình không bằng.
"Ừ, đáng yêu." Tống Uyển không rời mắt khỏi đứa nhỏ trong lòng Cao Dật, đứa nhỏ vô cùng xinh đẹp, môi hồng răng trắng, bất quá, bà nhìn Cao Dật, tuy không đẹp như Sở Luật nhưng trên cơ thể anh lại toát ra sự thu hút khó cưỡng.
Quả nhiên là gen tốt, cho nên mới có thể sinh ra được đứa con đẹp như vậy. Mà hiện tại bà rất muốn biết, cháu mình lớn lên sẽ như thế nào, chỉ cần bằng được một nửa đứa nhỏ này là bà đã thấy vui lắm rồi.
Tống Uyển đi lên trước, đứng trước mặt Cao Dật, mắt sáng ngời.
"Con tên là gì, tiểu công chúa phải không?" Bà cẩn thận hỏi, như sợ dọa tới đứa nhỏ này, không biết vì cái gì, bà lại muốn gần gũi với nó, lạ thật đấy.
Tiểu Vũ Điểm rụt cổ rúc vào lòng Cao Dật, "Chào dì, con là Tiểu Vũ Điểm ạ." Bé cười ngượng ngùng, khuôn mặt nho nhỏ càng thêm xinh đẹp hơn vài phần.
Chữ dì này làm Tống Uyển đúng là dở khóc dở cười, bà trẻ vậy cơ à, nhưng mà Tiểu Vũ Điểm, đúng là cái tên dễ nghe, Tống Uyển nghĩ thầm, xinh xắn, ngay cả cái tên cũng đẹp, đúng là một đứa nhỏ ngoan.
"Chúng tôi đi đây, đúng rồi, cám ơn kẹo của cậu." Cao Dật gật đầu với Tống Uyển, sau đó nói với Đỗ Tĩnh Đường, mà Tống Uyển vừa nghe bọn họ phải đi, trong lòng chợt thấy mất mát
Kỳ thật, bà còn muốn ôm bé một cái cơ.
"Chào chú ạ." Tiểu Vũ Điểm lắc lắc cái tay, đến lúc nhìn sang Tống Uyển, đang muốn gọi dì, Cao Dật lại xoa đầu bé, sửa đúng lại.
"Ừ, chào con." nghe được một chữ "bà" kia, không biết vì cái gì, Tống Uyển chợt thấy chua xót.
Mà Đỗ Tĩnh Đường cũng nở nụ cười.
"Cô ơi, nhất định phải bảo anh họ sinh một đứa giống Tiểu Vũ Điểm như này mới được." Anh kéo tay Tống Uyển, nhất định phải thế, bằng không, đúng là chẳng có ý nghĩa gì.
Mà Tống Uyển trừng anh một cái,
"Sao không tự đi mà sinh đi, như vậy không phải nhanh hơn à?"
Đỗ Tĩnh Đường mặt đầy hắc tuyến, anh mà sinh con được á, anh làm gì có khả năng này, mà con người lại càng không có khả năng này. Hai người đàn ông sinh được một đứa con, vậy mới là lạ.
Cho nên, đời này cũng không cần suy nghĩ. Vẫn nên trông cậy vào anh họ nghe có vẻ có lý hơn.
"Được rồi, chúng ta đi." Tống Uyển nhấc túi lên, đương nhiên còn lại đều là Đỗ Tĩnh Đường xách.
Đỗ Tĩnh Đường đá đống đồ trên đất, hận không thể khóc thương cảm cho chính bản thân mình, anh đây là cu li à, đúng là cu li luôn rồi.
Hai tay xách túi lớn túi nhỏ, anh lảo đảo lắc lư đi ra ngoài.
Mà Tiểu Vũ Điểm đột nhiên lại quay đầu lại, nhìn nói Tống Uyển rời đi, mãi đến khi nhìn không thấy nữa, mới lại rúc về trong ngực Cao Dật.
"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm?" Cao Dật ôm chặt bé.
Tiểu Vũ Điểm lắc đầu, "Tiểu Vũ Điểm không sao, chỉ là Tiểu Vũ Điểm nhớ mẹ, bà đó rất giống mẹ."
Cao Dật nhẽo mũi Tiểu Vũ Điểm, "Mẹ con già vậy cơ à?" Anh nhướn mày, thật sự nhiều khi anh chẳng thể hiểu nổi nhóc con này đang nghĩ gì.