Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 376



"Tại sao lại vẫn quật cường như vậy, em có khóc lên, anh cũng sẽ không chê cười em, người phụ nữ vẫn nên mềm yếu." ngón tay anh chuyển sang đặt lên đôi mắt cô, "Nhược Tâm, em biết không, ở trước mặt anh, em không cần kiên cường như vậy, em có thể giao tất cả mọi chuyện cho anh, em chống chọi không dậy nổi, anh giúp em chống, ngươi đau khổ, anh giúp em gánh vác, đừng quên mất, nơi này có còn có một người người đàn ông sống, một người phụ nữ mà cái gì cũng tự mình chịu đựng, em làm vậy thì người đàn ông như anh sao mà chịu nổi?"

Hạ Nhược Tâm nở nụ cười, chỉ một chút cười, nhưng lại kèm theo nước mắt, mà ngón tay Cao Dật cũng nhanh chóng bị nước mắt của cô làm ướt, quả nhiên là phụ nữ, nói khóc liền khóc, mà nước mắt chính là độc quyền của phụ nữ, kỳ thật, phụ nữ vẫn nên khóc nhiều một chút.

"Được rồi, sao lại còn khóc đáng sợ hơn cả Tiểu Vũ Điểm thế này." Cao Dật nói, dùng ngón tay lau khô nước mắt trên mặt Hạ Nhược Tâm, tiếp tục xoa bóp cánh tay trái của cô, mỗi ngày đều như thế này, mặc kệ anh có vội đến đâu, có mệt bao nhiêu, anh đều vẫn giúp cô mát xa cánh tay.

Mãi nửa giờ sau, Cao Dật vừa mới buông tay, lập tức bị Hạ Nhược Tâm cầm tay.

"Nhược Tâm." Cao Dật khó hiểu nhìn cô.

"Anh đi nghỉ ngơi mau, một lát nữa ăn cơm." cô đứng lên, dùng tay phải kéo anh, mà Cao Dật cũng rất phối hợp đứng lên, nếu không bằng chút sức lực nho nhỏ của cô sao lại có thể kéo một người đàn ông cao lớn khỏe mạnh như anh dậy được.

Hạ Nhược Tâm ở đây đã có thói quen dùng tay phải, bởi vì, chỉ cần cô dùng tay trái một chút, Cao Dật liền sẽ trừng cô, cho nên, cô cũng đã thành thói quen ít dùng cánh tay trái vô dụng này của mình, cho nên, bây giờ tay trái của cô thật là khá hơn trước kia nhiều. Hơn nữa, Cao Dật vẫn luôn kiên trì mát xa cho cô, cho nên, cho dù là hiện tại mới bắt đầu mưa lâu thấm đất, cũng không đau như trước kia nữa, trước kia chỉ cần cơn đau nổi lên, cô thật sự sẽ đau muốn chết.

Cô kéo Cao Dật vào trong phòng anh, toàn bộ căn phòng cũng không có mấy đồ vật, thuần một sắc màu đơn giản, rèm cửa mở lớn, vô cùng sáng ngời, Cao Dật ngồi ở trên giường, xác thật là có chút cảm giác choáng váng buồn ngủ.

Anh cảm giác dây giày của mình bị cởi bỏ.

"Nhược Tâm, không cần." anh vội vàng ngồi dậy, cô không cần giúp anh làm những việc này.

Chỉ là một bàn tay nhỏ lại có thể đẩy anh ngã trên giường, mà anh thì thật sự là quá mệt mỏi, vừa nằm xuống, cũng bắt đầu mơ hồ, mãi cũng chịu nhắm hai mắt lại, cuối cùng chậm rãi chìm vào giấc ngủ, Hạ Nhược Tâm cởi giày và tất của Cao Dật ra, sau đó bưng tới một chậu nước ấm, cô biết, hiện tại chân anh nhất định là vô cùng không thoải mái, đứng gần một ngày, ai cũng không chịu nổi.

Cô giúp anh rửa chân, đây là một loại quan tâm tự nhiên, anh vẫn luôn quan tâm chiếu cố cô, mà đương nhiên cô cũng sẽ đối xử với anh như thế, mà thời gian càng lâu, cô càng muốn đối xử với anh càng tốt.

Cô kéo chăn đắp cẩn thận trên người anh, trên mặt người đàn ông đang ngủ kia có vẻ mỏi mệt nhàn nhạt, thoạt nhìn, tối hôm qua nhất định là cực mệt, có khi, anh sẽ liên tiếp thực hiện thành công mấy ca phẫu thuật, thậm chí, mấy ngày liền đều không thể nghỉ ngơi tốt, nhưng vẫn còn muốn chăm sóc cho cô và Tiểu Vũ Điểm.

"Không cần lo lắng cho bọn em, em sẽ tự chăm sóc tốt cho bản thân và cho Tiểu Vũ Điểm, đương nhiên còn có cả anh nữa, anh phải tin tưởng em, em không hề yếu một chút nào."

Cô nhẹ nhàng nói một câu bên tai Cao Dật, cũng không biết anh có thể nghe được hay không, sau đó đứng lên, kéo rèm cửa lại, lúc này toàn bộ căn phòng chỉ còn một màu đen, dùng để ngủ trưa, đúng là không còn gì tốt hơn rồi.

Cô nhẹ nhàng đóng cửa lại, mà người đàn ông đang nằm trên giường kia, cuối cùng cũng thả lỏng hàng lông mày.

Đi ra ngoài, cô ngồi xổm trước mặt Tiểu Vũ Điểm, nhẹ nhàng xoa mái tóc mới mọc ra của cô bé, "Tiểu Vũ Điểm, chú đang mệt, không được đi làm phiền chú, biết không?" Cô nói với con gái.