Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 506: Cô ấy nói không



Hạ Mộc: "Đều nói hận thực ra là yêu, nếu không yêu, vậy còn hận cái gì, đến cuối cùng chỉ là người xa lạ mà thôi."

Nếu Có Trời Nắng: "Không có khả năng có cơ hội à?"

Hạ Mộc: "Ông chủ à, cô hỏi vấn đề này rất kì quái?"

Nếu Có Trời Nắng: "Kì quái à, tôi chỉ mong muốn được một người phụ nữ tha thứ, nhưng nghe cô vừa nói như vậy, tôi lại có cảm giác như một chút khả năng cũng không có."

Hạ Mộc: "Ông chủ không được từ bỏ, tóm lại sẽ có một ngày được tha thứ, nếu thật lòng thì sẽ thành công thôi, đúng vậy không?"

Nếu Có Trời Nắng: "Vậy mượn câu nói tốt lành của cô."

Hạ Nhược Tâm đóng khung tin nhắn, dựa trên ghê sô pha, đặt giá vẽ trên đùi bắt đầu vẽ, cô thích đắm chìm trong thế giới hội họa như nậy, đây là thế giới khác của cô, tốt đẹp, mỹ diệu, cũng không có tổn thương.

Tiểu Vũ Điểm mở của ra, tay ôm búp bê, đôi chân nhỏ nhắn mập mạp chạy tới, sau đó mở một đôi mắt to bò lên sô pha, đem đầu nhỏ rúc trong ngực mẹ.

"Mẹ, tranh Tiểu Vũ Điểm vẽ đẹp không?"

Cọ cọ cổ mẹ, lại bò xuống sô pha, ôm búp bê bày ra dáng vẻ, dơ tiểu người mẫu.

"Đẹp nha" Hạ Nhược Tâm nhéo khuôn mặt nhỏ của con, lại thay đổi một trang giấy vẽ, tiếp tục vẽ lên.

Tiểu Vũ Điểm thực vẫn trách tiểu người mẫu, đứng đó không nhúc nhích, cũng không cần mẹ nhắc nhở, tự động bày một cái mờ ám bé tự biết mình rất đẹp, chờ mẹ cho cô vẽ bức ảnh.

Tuy rằng bạn bè bé đều có ảnh chụp, bé chỉ có bức vẽ mẹ.

Vẽ trên mặt giấy rất nhanh hiện ra một thân ảnh nhỏ nhỏ, béo béo đô đô khuôn mặt nhỏ nhắn, đôi mắt to sâu thẳm, lông mày thanh tú, tuy rằng còn nhỏ. nhưng đã có sở trường một ít tài năng.

Cảm giác này có chút giống...

Ngón tay nhỏ của Hạ Nhược Tâm dừng một chút, mang giá vẽ rời đi, đem giấy vẽ đứng ở trước mặt mình, xác thật đúng vậy, khuôn mặt nhỏ nghiêm túc của Tiểu Vũ Điểm cùng anh càng có điểm giống.

Diện mạo còn do cô nhưng chính là tính tình lại giống anh chân chính.

Đột nhiên cô nhớ đến lời nói kia của Nếu Có Trời Nắng, nếu người kia hối hận, cô có tha thứ không, cô cũng không nghĩ đến, thực sự có chút việc, không phải một câu xin lỗi là có thể xóa bỏ, cũng không thể một câu không liên quan mà có thể xem như quá khứ.

Buông tập vẽ, ôm con gái, lại dùng tay mình so với khuôn mặt con, tiểu nha đầu này trưởng thành béo nhiều như vậy.

Một tay nắm tay nhỏ của con tới phòng bếp, cho bé một bình sữa bột,

Tiểu Vũ Điểm ôm bình sữa, bẹp miệng nhỏ: "Mẹ, không uống được không?"

"Không được." Hạ Nhược Tâm bé con, nhẹ nhàng cụng trán chạm vào khuôn mặt nhỏ: "Tiểu Vũ Điểm còn nhỏ, uống nhiều sữa bột về sau sẽ càng cao càng trắng, càng ngày càng xinh đẹp."

"Thật ạ?" Tiểu Vũ Điểm gãi gãi đầu tóc ngắn ngủn: "Thật sự sẽ trở nên xinh đẹp, tóc cũng sẽ dài ra sao?" Bé vẫn để ý tóc của mình,sợ người khác biết trước kia bé đầu trọc.

"Đúng vậy đó." Hạ Nhược Tâm an ủi con gái: "Sẽ rất mau dài ra, giống như trước đây dài thật dài, còn có thể tết bím tóc thật xinh đẹp, mang rất nhiều kẹp tóc nơ bướm."

"Nào, Tiểu Vũ Điểm uống đi." Tiểu Vũ Điển ôm bình sữa, miệng nhỏ một ngụm lại một ngụm, thực nghiêm túc uống, hai tay gắt gao nắm lấy bình sữa, sợ là hiện tai ai vươn tay lấy cũng không có khả năng, sức ăn của con trước kia cô không biết, hiện tại đã thể hiện rõ ràng.

Hạ Nhược Tâm vỗ về con gái nhỏ, những việc thuộc về quá khứ, cuối cùng cũng nhẹ nhàng đi qua, những ngày tháng cực khổ đều qua rồi, sau này cô cũng có thể kiếm đủ tiền cho con một cuộc sống tốt.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn uống sữa, đầu nhỏ dựa trên vai mẹ, kì thật bé vốn dĩ chính là em bé nhỏ, mới ba tuổi, nhóc con nhỏ nhất trong nhà trẻ, cũng bởi vì bé cùng mẹ sống nương tựa lẫn nhau, cho nên so sánh với cuộc sống sung sướng, bố mẹ giàu có nuông chiều con cái với bé thì bé hiểu chuyện hơn nhiều.

Một bình sữa cũng uống xong, bé cũng muốn ngủ rồi, trong lòng vẫn ôm chặt búp bê, hiện tại Hạ Nhược Tâm đã có khả năng mua quần áo cho búp bê, là Tiểu Vũ Điểm thích nhất, yêu nhất, hiện tại bé vẫn ôm búp bê vào trong ngực, bé xem như là một người bạn, mặc kệ có nhiều búp bê như nào, búp bê này ở trong lòng Tiểu Vũ Điểm vĩnh viễn không có khả năng thay thế.

Cô đem con gái cẩn thận đặt trên giường, nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt nhỏ, so với lúc mắc bệnh, thực sự là đã có ít thịt, Cao Dật nói, cô bé khôi phục rất tốt, về sau có thể sống rất lâu.

Trời cao đã không đối với mẹ con cô quá mức tàn nhẫn, cô đói bụng, ngủ trên phố lớn, thậm chí còn không một xu dính túi, thậm chí còn một chút nữa là đến Quỷ Môn Quan, Cao Dật nói, cực khổ đã kết thúc rồi, về sau mỗi ngày của bọn họ sẽ càng ngày càng tốt, đúng hay không?

Cô đi vào phòng khách, đem một bức vẽ Tiểu Vũ Điểm cẩn thận cất đi, lại là vẽ mặt trên trang web tranh minh họa, cô cung cấp cho hai trang web làm mặt trên tranh họa, mà lúc đầu cô vẽ không người hỏi thăm, rồi tới hiện tại cô nỗ lực, cuối cùng cũng có chút tiếng tăm, hơn nữa trang web người ta nói sẽ cho cô một công việc, cô không cần tìm kiếm việc làm đồng thời cho cô nhiều thời gian hơn để củng cố việc vẽ tranh của mình.

Trên máy tính báo tin tức.

Cô mở ra, hình đầu quen thuộc.

Nếu Có Trời Nắng: "Còn chưa ngủ?"

Hạ Mộc: "À, không, tôi đang làm việc."

Nếu Có Trời Nắng: "Ngủ sớm chút đi, tiền nơi nào là kiếm xong?"

Rồi sau đó hình bên kia cái đầu đen ngòm, hẳn là offline, Hạ Nhược Tâm đóng máy tính, tiếp tục vẽ, muốn vẽ nhiều một chút, cô thích công việc của mình, mà cô cũng không biết, kì thật chim cánh cut chỉ là mặt trên, còn ở dưới hình Nếu Có Trời Nắng vẫn luôn sáng.

"Luật, anh còn chưa ngủ sao?"

Lý Mạn Ni mặc áo ngủ có chút bất an đứng ở cửa, sắp đến 12 giờ, nếu bận, cũng không thể bận như vậy, trước kia anh tuy rằng bận, nhưng đến giờ đi ngủ anh nhất định sẽ buông công việc xuống, trừ khi công ty có chuyện quan trọng anh phải tăng ca.

"Em ngủ trước đi, anh còn chờ một lát." Sở Luật nhẹ nhàng nhéo ấn đường mình, lời này nói bao nhiêu cho có lệ.

Lý Mạn Ni cắn đau môi đỏ của mình, cuối cùng xoay người, trong nháy mắt cũng không ai phát hiện trên mặt cô đã biểu tình vặn vẹo.