Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 517: Cha vợ nổi giận (2)



Tuy rằng Sở Luật vẫn duy trì như thế nhưng chỉ cần vừa nhớ tới, Sở Luật còn muốn đi đối mặt với cha vợ, ai mắng ai huấn ai nói, chuyện này xác thật là rất khó, cả hai mặt đều không tốt.

Chỉ hy vọng cha vợ không thật sự đem anh họ anh huỷ diệt là tốt rồi.

Sở Luật vẫn coi như không sao nhấp môi mỏng: "Ông ấy muốn thế nào thì thế ấy!" Anh không phải là Sở Luật trước kia, đây là bọn họ thiếu anh, anh còn muốn chơi tiếp nếu không Lý gia sẽ không bị cướp đoạt rớt một hợp đồng đơn giản như vậy.

Hiển nhiên Đỗ Tĩnh Đường không rõ ràng lắm, ý tứ trong lời nói của Sở Luật, anh đang chuẩn bị đi tìm bác sĩ trị thương cho anh họ đáng thương. Chỉ hy vọng cái lão kia nhẹ tay một chút, đừng đánh cho tàn đến là tiếp cánh tay tiếp chân.

Lý Mạn Ni thay một bộ quần áo, vỗ vỗ bụng, ngũ quan tươi đẹp, càng hiền dịu không ít.

Đến khi một chiếc xe dừng trước mặt cô, cô nhoẻn miệng cười, đi đến bên chiếc xe kia, kết quả  cửa xe mở ra, nét cười trong nháy mắt thu trở về.

"Phu nhân, ông chủ có việc, chốc nữa sẽ qua, tôi đưa cô trở về trước." Tài xế cô nói to hết sức, đứng dậy mở cửa xe, Lý Mạn Ni đi vào nhịn chính mình xuống, trước mặt người ngoài, tính tình ôn nhu, khó chịu phải cố nhịn xuống, cô không nói lời nào ngồi trên xe, tài xế biết Lý Mạn Ni tâm tình không tốt, không dám nhiều lời chỉ lái xe đến hướn Lý gia.

Cũng may Lý gia cũng không quá xa, chưa đến nửa giờ đã đến cửa biệt thự hai tầng Lý gia.

Chờ đến khi Lý Mạn Ní xuống xe, lúc sau đi vào, tài xế đến đây mói thở dài nhẹ nhõm một hơi, anh sờ soạng lưng, hoá ra quần áo trên lưng đã ướt đẫm lúc nào.

Thật là sát khí, cũng lớn quá.

Lý Mạn Ni đi vào, trên mặt ông Lý cùng Lý Mạn Hiên lôi kéo, hai người vốn dĩ muốn chế nhạo, kết quả vừa nhìn thấy chỉ có Lý Mạn Ni, há mồm cổ họng nhue mắc nghẹn chỉ có thể nuốt trở về, giống như là ăn cái gì ghê tởm, mặt căng cứng.

"Sở Luật đâu?" Ông Lý tức giận hỏi.

"Sợ là không dám tới đi?" Lý Mạn Hiên cười lạnh nói, anh lấy điều khiển từ xa đặt trên bàn, ấn vài nút, nhưng TV lại không mở, trước ngực phập phồng phình to như muốn thiêu chết, còn có thời gian xem TV như vậy, để gia đình vọn họ chơi vui đùa, có ý tứ sao.

Lý Mạn Ni chậm chạp đến mấy cũng biết, cha và anh trai hiện tại tâm tình không tốt, nguyên nhân tâm tình không tốt xác thật là có liên quan đến Sở Luật, chỉ là Sở Luật làm chuyện gì mà làm cho bọn họ hận như vậy?

"Cha, anh, có chuyện gì vậy?" Cô ngồi xuống, không khí trong nhà không tốt lắm, làm cô cũng có cảm giác không thoải mái, Luật, bốn năm qua có chỗ nào không tốt, Sở Luật vẫn luôn đối với người nhà không tồi, cô cũng người gia đình cô làm không ít chuyện có lỗi với Sở Luật, chính Sở Luật cũng biết, anh không quá so đo cũng chưa bao giờ để trong lòng, đến cùng nhiều năm như vậy, hai nhà đều không có thể hiện qua mặt.

Chỉ là lúc này đây cô cảm giác đầu mình rất đau, rất khó chịu, ngay cả bụng cũng không thoải mái.

Bà Lý vừa đi ra, vội vàng kéo con gái: "Mạn Ni, con làm sao vậy, cháu ngoại không có việc gì?" Hiện tại bà Lý chính là lo lắng, khối thịt trong bụng Lý Mạn Ni so với ai khác đều phải quan trọng, bà oán trách liếc con trai cùng chồng một cái, nếu tổn thất một hạng mục, kia có là cái gì, sau này hết thảy Sở gia có cháu ngoại của bọn họ.

Ông Lý bây giờ mới nhớ tới Lý Mạn Ni đang mang thai. Sắc mặt cũng dịu xuống, nhưng mà trước ngực Lý Mạn Hiên vẫn tức giận, càng thiêu càng cháy, anh ném điều khiển từ xa sang một bên, đứng lên, ngay cả em gái mình bây giờ cũng không thích.

Sau đó không lâu, một chiếc xe dừng ở cửa Lý gia, đây là chiếc xe Sở Luật thích nhất, cửa xe mở ra, cực kì lay động, xe đã được cải trang như cùng loại với xe quân đội, hệ số an toàn hiển nhiên không cần phải nói.

Sở Luật đi ra, hai tay đặt trong túi quần, anh đi nhanh vào, trên mặt vẫn mang theo nụ cười nhưng không độ cung, đôi mắt đen sâu thẳm càng thêm âm lãnh khó dò.

Anh gõ cửa, đứng bên ngoài một lúc, kết quả đợi nửa ngày cũng không có người mở cửa, nếu là trước đây, anh sẽ dùng thời gian của mình ở chỗ này chờ, nhưng mà hiện tại...

Anh xoay người, trực tiếp đi ra ngoài, sau đó lên xe, nhấn ga đi.

Mà ở bên trong ông Lý vừa nghe thấy tiếng xe, nháy mắt sắc mặt biến đổi.

"Mau đi mở cửa!" Ông hướng về phía quản gia hét lên, âm thanh đột nhiên tới khiến cho quản gia khiếp sợ, quản gia vội vàng mở cửa, nhưng bà ở bên ngoài nhìn nửa ngày cuối cùng quay đầu, vẻ mặt buồn bực.

"Tiên sinh, bên ngoài không có ai cả."

Ông Lý cảm giác chính mình lại một lần bị chơi, cũng kgoong biết rốt cuộc là ai làm, ông vốn dĩ phải ra oai phủ đầu, kết quả Sở Luật lại không cho bọn họ chút mặt mũi nào, không đúng đây là muốn xé rách cục diện.

Thế nhưng ông lại một thân mồ hôi lạnh, cũng không biết vì cái gì, luôn có cảm giác có chỗ nào đó không thích hợp.

"Mạn Ni, có phải con với Sở Luật có vấn đề gì không?" Ôn Lý nheo hai mắt lại, trực giác mách bảo vấn đề nằm trên người con gái, bằng không với tính tình của Sở Luật, gọi ông một tiếng cha, Sở Luật sẽ không làm những việc khiến ông mất thể diện.

"Không có ạ." Lý Mạn Ni lắc đầu, chỉ là cô lại nhẹ nhàng cắn môi đỏ, chắc không phải do Hạ Nhược Tâm, vì Sở Luật đã nói sẽ không cùng cô ly hôn, như vậy chỉ cần cô và Sở Luật vẫn là vợ chồng, vì đứa nhỏ này, vì quan hệ hai nhà, anh cũng sẽ cố để cho mặt mũi hai nhà.

"Không có?" Ông Lý vẫn là không tin, ông nheo hai mắt, mũi ông cũng có thể nghe ra có sự tình không tốt, chính là từ con gái ông mà ra.

"Thật sự không có gì." Lý Mạn Ni vẫn nói một câu như vậy, nhưng sắc mặt bà Lý lạnh một âm.

Lúc không có ai, bà kéo con gái, nhỏ giọng hỏi: "Mạn Ni, có phải do Hạ Nhược Tâm?"

Mà đề cập đến tên Hạ Nhược Tâm, bà Lý nghiến răng nghiến lợi, hận không thể ăn thịt uống mái người.

"Nếu không còn có thể là ai?" Lý Mạn Ni khoé môi cong lên một đường châm chọc cười: "Mẹ, mẹ nói xem cô ta sao lại bất tử như vậy? Chết rồi thì tốt, như vậy sẽ không có người uy hiếp hôn nhân của con cùng Sở Luật."