Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 520: Bị theo dõi



Cô lại nhả chút khói lạnh ra, môi đỏ hơi nâng lên.

"Rời đi có cái gì tốt?" Cô hút một ngụm: "Nơi đó chính là thế giới của tôi, mọi người không biết, có người sinh ra thuộc  về nơi đó, như tôi, nếu tôi không ở nơi đó, sao có thể còn sống đến bây giờ?"

Không biết đây là than nhẹ hay là tự giễu, Hạ Nhược Tâm cảm thấy giống như đã từng quen biết khó tả.

Lúc ấy cô cũng bị một người đàn ông bức đi đầu đường xó chợ, không quen biết ai, nếu không có Tiểu Vũ Điểm, cô hiện tại đang ở nơi nào, sống hay chết, ai có biết.

"Cô sẽ tốt thôi." Hạ Nhược Tâm nắm tay Thẩm Vi: "Tôi biết tôi không có năng lực, nhưng chỉ cần tôi có thể giúp cô, tôi nhất định sẽ giúp cô, cho dù là đao dưới chân núi chảo dầu cũng sẽ không cau mày."

Thẩm Vi phụt cười lên tiếng: "Cô còn lên núi đao hạ chảo dầu, giờ hiện đại hay cổ đại, là giang hồ sao, tôi nhớ kĩ cô nói nếu như có một ngày tôi thật sự quậy không nổi nữa, nhớ thu lưu tôi nha."

"Được." Hạ Nhược Tâm đáp ứng. Cô thực sự nghiêm túc, thực sự trịnh trọng, cô cũng nhớ kĩ chính mình nói gì.

Mà Thẩm Vi lại chưa để trong lòng, cô xem ra cả đời này đều sẽ ở nơi đó, cho đến khi một ngày cô chết, có lẽ ngày mai cô sẽ không ở thế gian nữa, hứa hẹn vĩnh viễn là hư vô mờ mịt, đặc biệt là đàn ông.

Thẩm Vi lại lấy một điếu thuốc lá đưa lên hút, cô dường như đang nghĩ tới chuyện nào đó, có chút buồn bực, nhưng phần nhiều là trầm mặc, cho đến khi cô hút xong ba điếu thuốc, trong phòng truyền đến một người đang ho sặc sụa vì khói thuốc.

"Xin lỗi." Đến đây Thẩm Vi mới thấy mình có chút thất thố, quên mất còn có một đứa trẻ, trẻ con hít phải khói thuốc không tốt.

"Không sao, mở cửa ra một lúc là được rồi." Hạ Nhược Tâm một chút cũng không ghét bỏ, cô đứng lên, đến bên cửa sổ, mở cửa sổ lớn hơn nữa, bên ngoài không khí tươi mát, tràn ngập khắp thành thị, có cái thanh thản cũng nình yên, đồng thời cũng có khẩn chương cùng bận rộn.

Cô đi qua, ngồi trước mặt Thẩm Vi: "Thế nào, trong lòng thoải mái chút nào chưa?"

Thẩm Vi búng búng ngón tay, lại nhìn thoáng qu gạt tàn thuốc trên bàn, một gạt tàn toàn tàn thuốc, cũng thật làm khó không khí nơi này, cô cuộn tròn hai chân lên, đá dép lê sang một bên, đôi chân thon dài, đường cong hoàn mĩ, giống như một bức tranh duyên dáng, mỗi một việc làm đều mang đến nét đẹp nữ nhân.

Cô nâng đùi lên sườn mặt: "Ừ, thoải mái nhiều rồi, cảm ơn."

Kì thật Hạ Nhược Tâm càng thích Thẩm Vi hiện tại, ngoại trừ lớp nguỵ trang, cô chính là cô mà không phải người khác, mặc kệ là tốt hay là xấu vẫn chính là cô.

"Cao Dật nhà cô đâu?" Thẩm Vi đột ngột hỏi một vấn đề như vậy.

Hạ Nhược Tâm sửng sốt, một câu nhà cô làm lòng cô thấy nhẹ nhàng, nhưng không biết cảm giác gì lại có chút áp lực.

"Anh ấy hôm nay có ca giải phẫu." Cô rũ

lông mi xuống, ngón tay nắm vào nhau, tâm tư trôi về nơi xa xăm.

Thẩm Vi đột nhiên ngồi ngay ngắn, vươn tay đặt trên vai Hạ Nhược Tâm, đầu ngóm tay còn nhàn nhạt hương vị thuốc lá, ẩn trong đó có chút thương cảm.

"Hãy nắm chắc, không phải mỗi một người phụ nữ có thể gặp được người đàn ông thích hợp."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nâng môi đỏ cuối cùng cũng chỉ cười điềm đạm.

Có một số việc không nói rõ ràng, kì thậg các cô đều hiểu, có một số việc đã trải qua mới có thể rõ ràng, thời gian trôi qua mới có thể hiểu được, vài năm sau thì ra thời gian đã trôi như vậy.

"Tôi phải đi đây." Thẩm Vi vốn đang muốn tìm Tiểu Vũ Điểm nhưng ngủ rồi, thôi bỏ đi.

Nếu có thời gian cô sẽ ghé qua, ở chỗ này, có thể đến ăn một bát mì, một bát như là mẹ nấu, cô đeo kính râm, một chiếc xe dừng ngay trước mặt, tài xế xuống mở cửa xe, cô ngồi lên, ánh mắt dưới kính râm thay đổi, môi đỏ kiều diễm hướng về phía trước giương lên, cô không chỉ có là Thẩm Vi, mà còn là quan hệ xã hội đầu bảng Giảng Nam.

Hạ Nhược Tâm kéo rèm, chiếc xe kia đã đi, cô dựa lưng lên cửa sổ, ánh sáng rơi xuống ánh mắt, sáng sáng tối tối, thần sắc khó hiểu.

Cô không thể giúp cô ấy cái gì,  dù chỉ một chút giúp đỡ.

Sờ sờ váy búp bê bên ngoài, thu lại, giúp búp bê mặc vào, cô nhưng lại làm không cùng hình dáng với váy nhỏ này.

Đầu tiên cô đi vào phòng ngủ của con gái, đứa bé nhỏ rúc trong chăn, chỉ lộ một cái đầu nhỏ, cô ngủ rất quen thuộc, tiếng hít thở nhẹ nhàng thỉnh thoảng truyền đến, khuôn mặt nhỏ ngủ cũng đỏ bừng, bé ngủ giấc này nếu không ngủ mấy giờ thì sẽ không tỉnh.

Nhìn thoáng qua thời gian, cô muốn ra ngoài mua đồ ăn.

Nếu đi nhanh khả năng khả năng khi về tiểu gia hỏa này vẫn chư tỉnh dậy.

Lấy ví tiền, cô khoá kĩ cửa, không dám ở trên đường kéo dài thời gian, đi như chạy nhanh đến chỗ siêu thị. Mà cô cũng không biết có một người đàm ông vẫn luôn lén lút đi theo cô.

Mua xong đồ ăn, cô đã kiểm kê lại tủ lạnh bên trong không còn nhiều đồ ăn lắm, nghỉ hôm nay muốn ăn cái gì, chỉ là cô đột nhiên dừng bước, con người có khi có trực giác rất là kì quái, bản năng cô cảm giác được nguy hiểm, nắm chặt túi trong tay, bước nhanh.

Cô đi nhanh, người phía sau cũng đi nhanh.

Hạ Nhược Tâm thật đúng là không hiểu, ở cô có chỗ nào thích, tham tiền, cô thật không có bao nhiêu tiền, ham mê nữ sắc, cô cảm giác diện mạo chính mình tầm thường,  đặc biệt hiện tại vẫn là một người phụ nữ, so với những thiếu nữ trẻ tuổi, cô lại càng tầm thường, vừa không tiền vừa không đẹp, cùng cô làm cái gì a.

Chạy vội chạy vàng, cô cũng không dám quay đầu lại, không biết chạy xa tới đâu, cô mới thở hổn hển ngừng lại, mắt liếc trộm về phía sau, hình như không có người, cô trốn vào một góc tường, vỗ ngực, lại nhìn trộm về phía sau một chút, giống như thật sự không có người.

Lúc này cô mới đi ra, vỗ vỗ quần áo trên người, về sau nhất định phải đi chỗ nào bán đồ ăn có nhiều người qua lại, ra cửa không dễ nha.

Mà cô cũng không biết ở cách đó không xa. Lúc này, bên trong một ngỏ nhỏ không người, một người đan ông mặc tây trang hàng hiệu vặn vẹo một chút thủ đoạn, trên mặt đất một người đàn ông đáng khinh bị đánh một trận đang bò như chó.

Người đàn ông trên mặt đất ôm đầu, mặt tím tím xanh xanh một mảng to, xác thật là bị đánh thành đầu heo rồi, cứ như vậy người kia đánh vẫn chưa hết giận, một chân dùng sức dẫm lên mặt người đàn ông kia, người đàn ông kêu không được, nghĩ xin tha nhưng lại không thể nói, miệng đều bị biến dạng thành lạp xưởng.