Thời điểm ăn cơm, Sở Luật cũng không ăn nhiều, đồ ăn Lý gia, anh không thể nào động nổi, thỉnh thoảng mẹ Lý gặp cho anh đồ ăn lại hướng ánh mắt sai khiến Lý Mạn Ni. Lý Mạn Ni rõ ràng nhìn thấy Sở Luật hiện tại toàn thân tản ra hơi lạnh khiến cô khó lại gần, cô còn có thể có biện pháp nào, cô đã rất mặt dày vô sỉ rồi nhưng anh không hề dao động, nói cho cô biết, cô phải làm thế nào?
Ba Lý vẫn rât tức giận, đây đâu chỉ là ăn cơm, chính la ăn một bụng khí. Còn đang muốn kiếm ít tin tức từ anh, kết quả nử ngài Sở Luật một chữ cũng không nói.
Ba Lý dưới sự tức giận lại không cho Lý Mạn Ni đi, Lý Mạn Ni cũng không ngu như vậy, quan hệ hiện tại của bọn họ ở riêng hai nơi, không chừng sẽ xuất hiện biến cố. Ba Lý trừng trừng đôi mắt liếc nhìn, chỉ thiếu chút nữa không tát con gái một cái.
"Con xem, con xem, đây là con rể tốt ư?"
Ba Lý chỉ ra ngoài cửa, thịt mỡ trên mặt cũng run run.
Mẹ Lý bây giờ cũng không kiêu ngạo, chạy nắm lấy người trước mặt, bà cứ có cảm giác như mình không mặc quần áo, toàn thân xấu xí đều bị bại lộ trước mặt người, bị chỉ vào thịt mỡ trên người, cười trào phúng. Bà thời còn trẻ cũng coi như là nhân vật lớn, thủ đoạn không tồi, kết quả già rồi bị người ta chụp cái loại ảnh như vậy, khí tiết (lòng dạ ngay thẳng trong sạch) tuổi già khó giữ, bà như bị người ta nhìn xuyên thấu, mặt mũi không biết giấu đi đâu.
"Được rồi." Bà khuyên chồng: "Những việc này ông cũng lấy được từ nơi đó của Sở Luật không ít, ông cũng nên ngừng nghỉ một chút đi, ông xem bây giờ Sở Luật đối với chúng ta cảnh giác, con gái của tôi làm sao vậy?" Mẹ Lý hiện tại đặt trên người Lý Mạn Ni, không chấp nhận người khác một câu không tốt về con gái bà: "Nếu không phải lúc trước Mạn Ni gả cho Sở Luật, ông nghĩ công ty nhỉ bé kia giờ có thể biến thành quy mô lớn như hiện tại không?"
"Bà thì biết cái gì?" Ba Lý trừng mắt nhìn mẹ Lý một cái: "Bà già, tóc dài kiến thức ngắn!"
Một câu bà già khiến mẹ Lý đau lòng, tức giận chỉ thẳng mũi ba Lý mắng: "Tôi già như thế nào, ông bây giờ, đầu Địa Trung Hải, bụng phì như heo, còn trẻ với ai, cũng chỉ có tôi mới có thể cùng ông, nếu không phải năm đó ông quỳ xuống đất cầu xin, tôi có thể gả cho ông sao!"
Ba Lú cũng nổi giận: "Tôi quỳ xin bà cũng vì diện mạo kia, nếu không phải bà mặt dày mày dạn đi theo tôi, tôi còn có thể cưới bà?"
Đều nói phu thê nghèo hèn trăm sự suy, bọn họ còn chưa nghèo hèn đã bắt đầu bóc mẽ lẫn nhau.
Thời điểm Lý Mạn Hiên trở về, nghe thấy một màn bố mẹ tranh cãi từ trong vọng ra, vứt sự bực tức đi qua cửa. Anh ở công ty mệt đứt hơi, một đống vấn đề mỗi ngày đè lên người anh. Bọn họ thì tốt rồi, không cần nghĩ biện pháp, thế nhưng hiện tại chỗ này bóc trách mắng nhau, loại gia đình này còn có thể nói sao?
Anh trực tiếp lái xe đi vào trong quán bar, kêu một ít rượu mạnh, rót vào miệng, một ly lại một ly, vứt bỏ phiền muộn gần đây, anh cười, còn muốn vượt qua Sở Luật, bọn họ mỗi bước đi đều khác nhau, căn bản không cùng một bậc, Dở Luật người đứng ở đỉnh kim tự tháp, anh sao có thể với tới.
Nghĩ đến đây, lại rót một ngụm rượu đi xuống, cồn đã bắt đầu làm tê mỏi thần kinh, cảnh vật trước mắt tung bay loạn lên, lắc lắc chén rượu trong tay, thật sự là không cam lòng, anh so với Sở Luật chỉ kém gia thế, nếu anh có gia thế như Sở Luật, Hứa Thơ Dương sao có thể không cần anh, còn cho anh cắm sừng.
Xét đến cùng vẫn là bởi vì người phụ nữ của anh coi trong Sở Luật, anh đời này, hận nhất, ghét nhất, nhưng không thể cao siêu, hắn vẫn là chồng em của em anh.
Mơ mơ màng màng, dường như có người nâng anh lên, mà anh đã sớm bị rượu làm cho mất tỉnh táo, cái gì cũng không thấy rõ, cái gì cũng nhìn không được, đến nỗi anh bị ai mang đi, nơi nào, chính anh cùn không biết.
"Ô!" Đỗ Tĩnh Đường chỉ tay cách đó không xa.
"Kia hình như là Lý Mạn Hiên, là anh rể của anh họ, như thế nào anh ta lại ở chỗ này, chẳng lẽ lại là một tên gay?"
"Chuyện người bớt quản."
Đông Phương Kính nhét ly rượu vào trong tay anh: "Nếu em muốn nhàn không bằng chúng ta về nhà chơi trò chơi."
Đỗ Tĩnh Đường hung hăng đá Đông Phương Kính một cái, trò chơi đen tối đó nếu đổi anh là người tới áp, anh phải xem Đông Phương Kính có còn thích chơi trò chơi nữa hay không.
Chỉ là, anh lại buồn bực, vươn tay hướng Đông Phương Kính: "Di động cho em mượn dùng."
Đông Phương Kính hào phòng nâng tay,
lấy từ túi ra.
Đỗ Tĩnh Đường cầm láy di động Đông Phương Kính đưa, nhấn số Sở Luật.
"Alo, anh họ, anh rể của anh ở bên trong quán bar, nơi này là gay tới."
Sau đó ném điện thoại trả lại Đông Phương Kính, Đông Phương Kính sờ sờ cổ tay áo: "Thế nào, anh ấy nói gì?"
"Bảo em đừng động." Đổ Tĩnh Đường phẩy tay, quán bar này vốn dĩ thiết kế để những người như bọn anh, có thể tới nơi này chứng minh cũng cùng một loại, anh lại không phải thằng ngốc, đi quản chuyện người khác, nói không chừng người ta cũng chẳng vui vẻ đâu.
***
Sở Luật dừng xe, chuyện Lý Mạn Hiên đối với anh không liên quan, tự mình tìm cái chết không cần đem đến cái chết trên người người khác.
Anh ấn chuông cửa, cửa lập tức được mở ra, là quản gia Sở gia.
"A, Sở thiếu gia, cậu đã về."
"Vâng, mới vừa đến." Trên mặt bớt lạnh lẽo, không hề trầm mặc khiến người sợ hãi, càng hấp dẫn lại càng nguy hiểm, mà Sở Luật lúc này căn bản là âm tình bất định.
Anh đi đến, nhà cha mẹ anh rất có tính văn nghệ, hai người, một người trời cờ, một người gảy đàn tranh*.
*đàn tranh: còn được gọi là đàn thập lục, là nhạc cụ truyền thống của người phương Đông, có xuất xứ từ Trung Quốc. Đàn thuộc họ dây, chi gảy. Vì có 16 dây nên đàn còn có tên gọi là đàn Thập lục.
"Ba, mẹ, con đã về."
Sở Luật bỏ cặp tài liệu xuống, gọi một tiếng, đi tới ngồi trước mặt Sở Giang, lấy quân Hắc tử, đánh xuống. Sở Giang khó tìm được đối thủ, khăng khăng muốn cùng con trai đại chiến ba trăm hiệp.
Ngón tay Tống Uyển gảy đàn đã tê rần mà hai cha con kia xé sát còn chưa kết thúc, đều nói trên chiến trường không cha con, bà cảm giác ở trên mặt cờ cũng không có cha con.
Cô đứng lên, bảo quản gia thu dọn, sau đó xuống bếp làm vài món ăn cho con trai, nhưng bà tìm nửa ngày cũng không thấy Mạn Ni đâu.