Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 556: Không thể bỏ đứa bé được



Mẹ con hai người xám xịt rời đi, mà càng chạy, mẹ Lý mẫu càng cảm giác không đúng,

"Mạn Ni, đứa nhỏ này, tuyệt đối không thể tồn tại."

Lý Mạn Ni ngừng lại, đặt tay lên bụng, đúng vậy, một đứa con hoang tồn tại làm cái gì.

***

Trong bệnh viện, mẹ Lý khẩn trương chờ bác sĩ nói, mà bác sĩ vẫn cứ lắc đầu: "Thực xin lỗi, Sở phu nhân, đứa nhỏ này không thể phá."

"Tại saokhông thể phá, cần thiết phải phá!" Giọng nói mẹ Lý tức khắc tăng cao, một đứa con hoang không thể phá, sinh ra làm cái gì đểmất mặt sao,mà bà hiển nhiên đã quên mất đứa con hoang trong miệng bà nói ra kì thật cũng là cháu ngoại bà.

"Lần mang thai thứ nhất rất quan trọng, hơn nữa thể trạng của Sở phu nhân cũng không thích hợp phá đứa nhỏ này, nếu không sẽ ảnh hưởng đến sinh sản sau này. Các người suy xét kĩ một chút, khả năng tôi làm phẫu thuật cho cô nhưng về sau sẽ không có biện pháp lại mang thai, như vậy hối hận cũng không kịp."

"Lần mang thai thứ nhất không phải lần mang thai thứ hai sao?" Mẹ Lý hỏikì quái, như vậy phía trướcMạn Ni tồn tại cái kia là cái gì?

"Lý phu nhân, nếu bà không tin chúng tôi, có thể tùy tiện đi tìm một bác sĩ khác." Bác sĩ chỉ ra cửa, nơi này bác sĩ phụ khoa còn rất nhiều, bà có thể đi hỏi, nếu hai người tìm được người không nói như thế này, như vậy bệnh viện bọn họ có thể đóng cửa.

Mẹ Lý bị nói đến nghẹn họng, bà vội vàng kéo Lý Mạn Ni đi ra ngoài, cả người giống như kẻ trộm, cẩn thận không muốn cho kẻnào biết. Thật sự cảm giác cái mặt già ở chỗ này xem như ném đi hết.

Hai mẹ con từ bệnh viện đi ra, bọn họ vốn dĩ nghĩ sẽ im hơi lặng tiếng đem khối thịt này xóa sạch, kết quả thời điểm đi ra, thịt còn đó, mà hai mẹ con áp lực càng nặng nề.

"Thế nào?" Ba Lý vừa thấy hai người trở về, vội vàng đi đến hỏi. Ông hiện tại đều đang suy nghĩ biện pháp, nếu lại hiện tạikhông lay động thoát khỏi cảnh khốn cùng này ông sẽ biến thành kẻ ăn xin. Cho nên ông đặt hết hy vọng trên người con gái, mà ông sợ một người Lý Mạn Ni đi không đủ, cũng không dám nói chuyện cho nên ông mới bảo mẹ Lý đi cùng, ông phải chờ, trái chờ, cuối cùng cũng chờ được đến người trở lại, cũng không biết hai người đến tột cùng có mang cho ông tin tức tốt không.

Mẹ Lý muốn nói lại thôi không biết nên nói cái gì, mà Lý Mạn Ni cắn môi, cắn đau chính mặt mình còn có trái tim, vào căn phòng nhỏ hẹp, cô đóng cửa lại liền không nghĩ trở ra.

"Bà nói cái gì?" Ba Lý gào thét, đứng lên: "Mạn Ni cho Sở Luật hạ dược, hắn không sinh được con nữa?"

Mẹ Lý vội vàng giữ chặt ba Lý, đè thấp thanh âm nói: "Ông nói nhỏ giọng một chút, muốn người khác đều nghe được sao, còn không biết Sở gia bên kia sẽ đối với chúng ta như thế nào?"

Mà ba Lý cũng bị dọa toàn thân mồ hôi lạnh: "Bà nói, đây chính là sự thật?"

"Không phải sự thật còn có thể là giả sao?" Mẹ Lý nhớ tới cái này ngực đều quặn đau: "Bản báo cáo kiểm tra kia, tôi đã nhìn thấy, bên trong còn có chứng minh là của bệnh viện lớn."

"Có thể là giả hay không? Vì hắn muốn ly hôn?" Ba Lý vẫn hoài nghi, đây không phải một vở hài kịch, đây là cuộc sống của bọn họ, không phải đang xem tiểu thuyết, sao có thể.

"Sao có thể là giả được?" Mẹ Lý đối với điểm này tin tưởng: "Ông chưa nhìn thấy bộ dạng của Tống Uyển thành cái gì đâu, hơn nữa người nhà họ Sở không có khả năng lấy chính cháu nội mình ra nói giỡn, chủ yếu chính là Mạn Ni cũng thừa nhận con bé cho Sở Luật uống hạ dược, đứa bé kia hơn nữa cũng không phải của Sở Luật."

"Đồ không biết xấu hổ!" Ba Lý tức giận lên lầu, muốn đánh chết Lý Mạn Ni, sao ông lại sinh ra một đứa cho cha vào hố như vậy, nhà giàu chuyện tốt không làm lại làm những chuyện bên ngoài không biết xấu hổ, hiện tại làm hại nhà mẹ đẻ đều hai bàn tay trắng.

Ba Lý dùng sức đá cửa, trong miệng cũng mắng to, mẹ Lý ở một bên cũng ầm ĩ lớn tiếng khóc, cũng chỉ có Lý Mạn Hiên ngồi bên trong phòng khách không nhúc nhích đột nhiênnhếch khóe môi.

Sở Luật, bị cắm sừng không quá vui, đương nhiên vì hắn ta còn thảm hại hơn, còn đoạn tử tuyệt tôn nữa.

"Ha ha..."

Đột nhiên, anh cười quái dị.

Tiếng cười chói tai kia vang đến, còn đem ba Lý mặt đang nổi nóng hạ một cú sốc, đang há mồm mắng chửi người, nói cũng không dám nói nữa.

"Mạn Hiên, Mạn Hiên con đây là làm sao vậy..." Mẹ Lý dường như là vừa ngã lộn nhàovừa chạy tới, ôm chặt Lý Mạn Hiên đang điên điên khóc rống lên: "Con ơi đừng dọa mẹ, Mạn Hiên nói cho mẹ biết con chỗ nào không thoải mái?"

Mà Lý Mạn Hiên còn đang cười, cuối cùng cười chảy nước mắt, cả cơ thể như trở lại phong trào gầy còn da bọc xương giống như quỷ, hai má hóp lại, sức lực trong đôi mắt cũng không có, hơn nữa còn vẻ mặt cười lại dữ tợn.

Ba Lý vừa thấy con trai điên điên, còn có đứa con gái vô dụng kia, một ngụm khí nuốt vào.

Sao ông lại có một đứa con gái không có tiền đồ như vậy, nếu về sau không có chỗ dựa thì bọn họ hít khí trời mà sống sao?

Đến nỗi Lý Mạn Ni ở bên trong phòng cũng nghe thấy tiếng động bên ngoài, một hồi tiếng mắng, một hồi tiếng khóc, một hồi lại tiếng ồn ào, khoé môi cô hạ xuống, tay đặt trên bụng nhỏ dùng sức nắm chặt, sau đó nhìn cái phòng làm cô cảm giác xa lạ này, cô lại hung hăng đánh trên bụng nhỏ của mình một cái, đột nhiên cảm thấy đau co rút làm cô không khỏi cắn môi.

Đứa nhỏ này cô nhất định phải phá đi, cô không được sinh hạ nó, tuyết đối không được, chỉ cần nghĩ đến người đàn ông kia cô liền cảm giác ghê tởm, cô sẽ nhớ tới anh ta sờ tay qua cơ thể của cô, một chút một chút, nhục nhã còn có huỷ diệt.

Hiện tại đã chứng mình đứa bé không phải của Sở Luật, lấy gì mà cô lại giữ nó lại.

Chỉ là cô thật phải phá đi vậy còn lần sau không?

Ghé lên giường nằm, trước nay cô chưa từng giống như ngày hôm này, tuyệt vọng, sỡ hãi, cũng là hận.

Cô hận người đàn ông kia đã huỷ hoại cô, hận Hạ Nhược Tâm đã đi rồi lại trở về, hận Sở Luật rõ ràng không yêu cô tại sao lại muốn cưới cô.

Cô hận mọi người, bao gồm đứa nhỏ này trong bụng cô.

***

Trong tập đoàn Sở thị.

Cửa văn phòng tổng giám đốc bị mở ra, trên mặt thư kí vẫn cứ không thói quen đã thay đổi một người: "Phó tổng, ở đây có một bản hợp đồng yêu cầu tổng giám đốc kí tên, nhỡ kĩ là tổng giám đốc, không phải ngài!"

Một tay Đỗ Tĩnh Đường xoa ấn đường, dơ tay ra: "Tôi biết rồi, tôi sẽ cầm đi cho anh ấy kí."

Mà bên cạnh anh còn một đống văn kiện bị trả trở về, mặt trên anh kí tên nhưng không được tính, nhất thiết phải anh họ anh, chính Sở Luật kí tên hợp đồng mới có thể có hiệu lực.