Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 584: Cút!



Người phụ nữ vừa nghe thấy giọng nói của người đàn ông ở bên trong, lập tức một khuôn mặt rạng rỡ ý cười. Cái này rốt cuộc là nhịn không được, miệng đều muốn rộng tới mang tai.

Đỗ Tĩnh Đường đứng dựa vào cửa, nụ cười dấu dao làm cô gái vội vàng thu lại vẻ mặt tươi cười đi vào.

"Sở tiên sinh, chào anh." Cô gái cầm hoa đi đến gần Sở Luật, mà gương mặt Sở Luật góc cạnh, toát lên khí chất cao quý khiến đôi mắt cô gái dính trên người anh không rời.

Người đàn ông này quả nhiên là cực phẩm, từ bên ngoài đến gia thế, thậm chí là mị lực từ bản thân anh khiến tất cả phụ nữ đều bị thuyết phục, tất nhiên cô cũng không phải là ngoại lệ.

Sở Luật không tiếp nhận bó hoa kia khiến cô gái có chút xấu hổ, cô bèn tìm bình hoa bên trong phòng bệnh để cắm nhưng kết quả tìm nửa ngày, ngoài tư liệu công việc, một chậu xương rồng trên bàn. Cô không còn cách nào đành đặt hoa lên trên bàn, chỉ là bó hoa trắng vàng kia giờ lại giống như một bó hoa cúc.

Cô buông bó hoa xuống, đi đến, toàn khuôn mặt được trang điểm tinh tế, mang theo ánh mắt tò mò đánh giá. Sở Luật rốt cục cũng ngừng tầm mắt trên khuôn mặt cô, có điều tựa như xuyên thấu không có tiêu điểm dừng lại trên người cô.

"Sở tiên sinh, em là Lý Dương Dương, cảm ơn anh đã cứu em." Lông mi cô gái run rẩy, đáy mắt ẩn giấu thích thú cùng rung động. "Nếu không có anh, hiện tại có lẽ em đã..." Nói đến đây giọng nói cô gái có chút nghẹn ngào, vừa sợ hãi vừa nũng nịu, mềm mềm yếu yếu.

Đỗ Tĩnh Đường xoa xoa cánh tay một cái, được, nổi da gà toàn thân.

"Không cần." Sở Luật lại đặt tầm mắt chuyển qua máy tính ở trên đùi.

"Nhưng mà...." Cô gái cắn môi: "Anh đã cứu em một mạng, dù thế nào em cũng muốn báo đáp, nếu không để em ở lại đây chăm sóc cho anh nhé?"

Được, lý do tốt, Đỗ Tĩnh Đường phải vì cô gái này mà dựng thẳng ngón tay cái, điều này thật là quá không biết xấu hổ.

"Không cần." Sở Luật từ chối: "Tôi không thích có phụ nữ bên cạnh."

Có điều Lý Dương Dương vẫn chưa từ bỏ ý định: "Nếu anh không để cho em chăm sóc, tròng lòng em sẽ cảm thấy bất an." Anh cứu cô, dù trong lòng cô có vô tình nhưng cũng có ấn tượng tốt. Cô tin tưởng lâu ngày sẽ sinh tình, nếu như không sinh tình thì thời gian lâu ngày cô tin với diện mạo của mình cùng với hành động của cô, hẳn sẽ khiến anh động lòng.

"Tôi nói không cần." Sở Luật lặp lại, cơ bắp trên người lộ vẻ khẩn trương. Khoé mắt Đỗ Tĩnh Đường giật một cái, xong rồi, anh họ anh đã hết nhẫn nại.

"Không được." Lý Dương Dương sao có thể từ bỏ cơ hội tốt như vậy. Cô còn đang muốn nói tiếp, đột nhiên Sở Luật nheo một đôi mắt đen nguy hiểm.

"Cút!"

Đôi môi mỏng của anh khẽ mở, bật ra một chữ. Quả thực không giữ lại cho người khác một chút cảm tình gì, một chữ "cút" dường như có thể khiến cô một cô gái đơn thuần bị tổn thương vỡ thành trăm nghìn mảnh.

Lý Dương Dương vẫn cứ ngơ ngác há to miệng, quả thật không thể tin được. Rốt cuộc, vừa rồi Sở Luật nói gì, rõ ràng trong một giây anh không màng sống chết để cứu mạng cô, hiện tại anh lại nói cô "cút".

"Cút", từ "cút" này có thể nói với một cô gái sao?

"Sao anh lại..." Lý Dương Dương che miệng lại,  nước mắt không ngừng tuôn rơi.

"Không phải là anh đã cứu em sao? Tại sao lại đối với em như vậy?"

"Nhận nhầm người." Một tay Sở Luật vẫn gõ bàn phím, lại hung hăng chém thêm một dao vào Lý Dương Dương: "Bằng không cô sống hay chết, có quan hệ gì với tôi?"

"Anh..." Lý Dương Dương tái mặt, một nỗi tức giận trực tiếp hiện lên trên mặt.

Cô ôm mặt chạy ra ngoài. Cô lớn như vậy, tuy rằng không xem như thuận buồm xuôi gió, nhưng cũng chưa từng chịu sự chửi rủa như vậy, mà hôm nay người đàn ông này trực tiếp giáng cho cô một cái tát, khiến cô không còn mặt mũi nào gặp mọi người.

"Em xem diễn kịch đủ chưa?" Sở Luật nhàn nhạt hỏi Đỗ Tĩnh Đường.

Đỗ Tĩnh Đường sờ mũi, xem diễn thì có khi nào là đủ, anh vẫn chưa xem đã, anh muốn xem tiếp nhưng phải có người nguyện ý diễn cho anh xem mới được chứ.

Hiện tại đều là kịch một vai, không có người phụ hoạ cũng không xem.

"Anh, anh thật sự cứu cô ta à?" Tính tò mò của Đỗ Tĩnh Đường trỗi dậy, anh nhào tới một bên, kéo ghế ngồi xuống.

"Ừm." Sở Luật xoa bả vai mình một cái: "Nhận nhầm người."

Đỗ Tĩnh Đường thông minh vốn không cần hỏi lại, Sở Luật không nói anh cũng biết rốt cuộc anh họ anh nhìn cái cô Lý dê dê*, Lý ngựa ngựa kia trở thành người nào, còn không phải chị dâu trước của trước sao, xác thật nhìn cũng giống ít nhưng rốt cuộc người không phải.

*Lý dê dê (李洋洋) = Lý Dương Dương ở đây anh Đường chơi chữ, theo mình tác giả đặt tên Dương Dương với nghĩa là thiện mĩ, tốt đẹp, chứ không phải như óc suy nghĩ của Đường Đường là dê dê đâu nhé =]]

Sở Luật chuyển tầm mắt nhìn lên trên bàn kia.

"Vứt hoa cúc đi cho anh, anh còn chưa chết đâu!"

Đỗ Tĩnh Đường cầm bó hoa lên: "Em cũng cảm thấy không vừa mắt, màu sắc dịu nhẹ này thực sự rất giống hoa cúc." Anh ôm bó hoa đi ra ngoài, không chút tình cảm ném thẳng bó hoa vào thùng rác, dù sao hoa cũng không phải anh mua, tự nhiên cũng không có khả năng đau lòng gì.

Anh trở về bên trong phòng bệnh của Sở Luật, câu được câu không rồi lại cầm di động lên chơi.

Không lâu sau một y tá đi vào, cùng một người bác sĩ.

"A, là anh?"

Đỗ Tĩnh Đường vỗ vỗ vai vị bác sĩ này, vài lần gặp mặt coi như có quen biết.

"Anh khoẻ chứ, bé đáng yêu nhà anh đâu, có tới không?"

Cao Dật cũng quay sang cười thân thiện với Đỗ Tĩnh Đường: "Bé ở nhà, có mẹ chăm. Cũng không muốn cho bé đến đây."

Thật đáng tiếc, Đỗ Tĩnh Đường nghệt mặt, haiz, không thấy được bé đáng yêu. Có điều đôi mắt anh lại sáng ngời, không sao, chỉ cần có bố ở đây, bé đáng yêu nhất định sẽ tới.

Cao Dật đi đến, kiểm tra miệng vết thương của Sở Luật.

"Sở tiên sinh bị thương không nặng, kì thật có thể về nhà." Cao Dật biết Sở Luật muốn làm cái gì, nhưng đáng tiếc, chỗ này không dùng khổ nhục kế được.

Sở Luật kéo áo phía trên lại: "Sợ tôi không trả được tiền viện phí sao?" Anh lạnh lùng mở miệng giễu cợt.

"Không có, địa vị gia đình của Sở tiên sinh cũng đủ mua mấy cái bệnh viện như chúng tôi." Cao Dật vẫn đang cười, một nụ cười của bổn phận bác sĩ chứ không hơn. Sở Luật muốn ở thì ở, bao lâu với anh không liên quan.

Đỗ Tĩnh Đường nhìn một màn này, sao lại có cảm giác giữa hai người cứ kì quái, giống như đang ở đây nói móc đả kích lẫn nhau.