Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 605: Cái gọi là bồi thường



Rõ ràng là một bé gái, nhưng rồi lại cứ nghiêm túc như vậy.

Cô giáo đi đến, ngồi một bên nghiêm túc nhìn bức hoạ của Tiểu Vũ Điểm, cho đến khi Tiểu Vũ Điểm bẽ xong, ngẩng đầu mới phát hiện cô giáo ngồi đối diện mình.

"Chào bà ạ." Bé ngọt ngào chào hỏi.

"Ừm, chào cháu." Cô giáo xoa xoa khuôn mặt tròn nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, sau đó cầm lấy bức tranh vẽ kia, bà nhẹ nhàng gõ bàn, rồi sau đó giống như quyết định....

"Nhược Tâm, con cùng cô vào đây một lát."

"Vâng." Hạ Nhược Tâm đáp ứng, sau đó cúi đầu nhéo má con gái: "Con yêu, mẹ đi với cô giáo nói chuyện một chút, con ở đây ngoan nhé."

Lời cô nói còn chưa lọt vào đầu đã lập tức có người chen vào nói.

"Đại mỹ nhân cô yên tâm, tiểu mĩ nhân chúng tôi sẽ để ý, sẽ không vứt."

"Đúng vậy, tiểu mỹ nhân chơi ở chỗ chúng tôi sẽ không thể lọt ra khỏi tầm mắt, nhưng đương nhiên chúng tôi chính là quản không được."

Hạ Nhược Tâm đối với phòng làm việc giỏi ăn nói này, một đám kẻ dở hơi, thật sự có chút bất lực.

Cô đứng lên, đi vào trong văn phòng cô giáo, mà tay cô giáo vẫn cầm một bức tranh, không biết đang suy nghĩ cái gì?

"A, Nhược Tâm đến đây, ngồi đi." Cô giáo chỉ vị trí đối diện, Hạ Nhược Tâm ngồi xuống, không biết cô giáo tìm cô có chuyện gì?

"Thật ra cũng không có chuyện gì lớn." Cô giáo cuòi cười, sau đó đặt bức vẽ trong tay trước mặt Hạ Nhược Tâm: "Đây là bức tranh Tiểu Vũ Điểm vẽ ngày hoim trước, con xem đi, thiên phú của đứa nhỏ này thực không tồi."

Hạ Nhược Tâm cầm lấy tranh vẽ, kì thật cũng phát hiện tài năng hội hoạ ở con gái, giống như cô, cô sẽ không yêu con phải học cái gì, hoặc sẽ làm nghề gì, Tiểu Vũ Điểm từ khi sinh ra đã phải chịu bao khổ cực, cô chỉ hy vọng tùe này về sau đứa nhỉ này lớn lên có thể bình an, những cái khác cô sẽ không cưỡng cầu.

Kể cả vẽ tranh, nếu Tiểu Vũ Điểm nói thích đi học thì đi học, cô là mẹ sẽ duy trì cho con.

Cô giáo cười đan tay vào nhau, trên mặt cười nghĩ đến hồi ức những năm xa xăm: "Trước kia cô cũng có một người học sinh giống như Tiểu Vũ Điểm, nhưng về sau cậu ta cũng không làm công việc này nữa, cô cũng rất tiếc nuối chuyện này, cho nên bây giờ vừa lúc cô có một cuộc thi vẽ tranh dành cho trẻ nhỏ, cô là giám khảo, bức vẽ này của Tiểu Vũ Điểm cô sẽ dùng tham gia dự thi, Nhược Tâm, con cảm thấy sao?"

Hạ Nhược Tâm tất nhiên là đồng ý, trong lòng không khỏi cảm thấy tự hào, đây là chứng minh Tiểu Vũ Điểm của cô rất ưu tú, không kém so với những đứa trẻ khác, hơn nữa một lần thi vẽ ở nhà trẻ, tuy rằng màu sắc thế giới trẻ nhỏ sẽ mờ nhạt dần, nhưng đã để lại trong lòng Tiểu Vũ Điểm sự lừa dối không thể quên.

"Cảm ơn cô giáo, con đồng ý." Hạ Nhược Tâm vội vàng đứng lên, cúi chào cô giáo.

Khi cô đi ra, Tiểu Vũ Điểm vẫn rất nghiêm túc vẽ ra hình ra dáng trên giấy, có khi cô cũng không thể tin rằng Tiểu Vũ Điểm thật sự có thiên phú, kì thật cô cũng không cô tình dạy vẽ trạn cho Tiểu Vũ Điểm, nhưng tiểu gia hoả lại vượt ngoài sức tưởng tượng của cô, có lẽ đây là huyêt thống, là gen di truyền, nhưng nếu như vậy, rốt cuộc Tiểu Vũ Điểm di truyền cái gì từ người đàn ông kia.

Màu mắt hay là tính tình.

"Bố." Sở Tương vừa thấy người bên ngoài nhanh chóng chạy tới để Sở Luật bế, lâu như vậy bé cũng có thói quen gọi bố, mà bé cũng hiểu một chút tính tình của Sở Luật, người bố này mặc dù không thích nói chuyện, nhưng bố đối với bé lại rất tốt.

Sở Luật bế Sở Tương lên, đi vào trong nhà trường, cơ thể cao ráo, quần áo mặc trên dáng người anh giống như người mẫu, anh bước nhanh tới, mắt nhìn thẳng.

"Anh muốn gặp Cao Vũ Điểm?" Hiệu trưởng sửng sốt.

Gặp đứa trẻ kia làm gì, đứa bé kia không đắc tội gì với anh chứ?

"Tôi chỉ muốn đến đây xem, có thể bồi thường hay không?"

Sở Luật để Sở Tương tự đi chơi, anh ngồi xuống, hai chân vắt chéo tự nhiên, mặc kệ như thế nào, lần này Sở gia làm chuyện này là khôg đúng, mà anh cũng khinh thường, nhưng sự tình đã như thế, như vậy điều anh có thể làm là nhất định bồi thường.

Hiệu trường vội vàng gọi điện thoại cho cô giáo lớp mẫu giáo bé tới hỏi chuyện, không lâu sau cô giáo mẫu giáo bé đến đây. Cô vừa nhìn thấy khuôn mặt này của Sở Luật, trong lòng căng thẳng, có những người không chạm được, huống chi người đàn ông này chính là cục đá, dù cô có là bông hoa cũng không dám mơ tưởng đến loại đàn ông đáng sợ này.

Cho nên, cô tuyệt đối sẽ không có cảm giác tốt đẹp, người đàn ông này tìm cô, tìm cô nói về tình cảm, nói về lí tưởng, nói về tương lai?

"Hiểu trưởng, thầy tìm tôi?" Cô đứng quy củ, đôi mắt cũng không dám ngắm nhìn lung tung, chờ hiệu trưởng dạy bảo.

"Tiểu Manh à, đây là Sở tiên sinh, cô hẳn cũng nhận ra, là phụ huynh học sinh trong lớp học của cô."

Hiệu trưởng cười giới thiệu: "Sở tiên sinh, đây chính là cô giáo lớp mẫu giáo bế, tên là Tiểu Manh."

Sở Luật quay về phía Tiểu Manh khẽ gật đầu, Tiểu Manh thụ sủng nhược kinh*, trên người nổi da gà, lông tơ cũng dựng thẳng đứng.

*thụ sủng nhược kinh: được đối tốt mà sợ hãi.

"Tiểu Manh à..." Hiệu trưởng vẫn bộ dáng cười tủm tỉm nhưng lại làm cô giáo Tiểu Manh cảm giác bản thân đang ở trong trận gió lạnh, loại gió lạnh này là đến từ chính trên người đàn ông trước mặt này.

"Tiểu Mạnh, Sở tiên sinh muốn gặp Cao Vũ Điểm một chút."

"Cao Vũ Điểm?" Cô giáo Tiểu Manh chớp mắt, sau đó liếc nhìn thoáng ưua Sở Luật, kết quả trên mặt Sở tiên sinh vĩ đại này biểu tình giống như bị nhựa cao su giữ chặt, chẳng lẽ đây là một người giả, căn bản bất động.

"Đúng, là Cao Vũ Điểm, cô mau mang Cao Vũ Điểm đến đây đi." Trong lòng hiệu trưởng rất cấp bách, thật muốn một chân đá Tiểu Manh, sao trước kia rất hoạt bát linh hoạt, hôm nay lại ngây ngốc như vậy, ông rất muốn đánh người.

"Thực xin lỗi hiệu trưởng." Cô giáo Tiểu Manh nói xin lỗi: "Hai ngày nay Cao Vũ Điểm không đi học."

"Vậy sao, vậy khi nào đi học?" Hiệu trưởng lại hỏi một câu, Sở Luật này muốn gặp người khác, như thế nào cũng phải gặp được, cứ vậy đi theo tính tình của anh ta. Hôm nay không thấy thì còn có ngày mai.

"Cái này không rõ." Cô giáo Tiểu Manh trả lời đúng sự thật: "Hai ba ngày đầu đứa nhỏ này cũng không tới học, nghe nói là bệnh nặng mới khỏi, cho nên thời gian chủ yếu đều ở nhà."

"Là vậy sao." Hiệu trưởng gật đầu, đã hiểu.

"Sở tiên sinh, anh có muốn đến thăm nhà đứa nhỏ này không?" Hiệu trưởng thử hỏi Sở Luật, không gặp được người, có thể tự đi tìm thăm tận cửa, đá được ưuar bóng cao su này đi, thật tốt.