Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 607: Đứa bé thôi học rồi



Ngày hôm sau, Tống Uyển đến đây cùng cháu gái tham gia khoá học, hiệu trưởng đã nói nhiều lần nếu cứ như vậy sẽ ảnh hương đến các bạn nhỏ khác, nhưng căn bản Tống Uyển đã quyết tâm, bắt buộc phải ngồi cùng cháu gái.

"Cô giáo, Cao Vũ Điểm hôm nay không đến." Bé mập mạp sáng sớm nay đã không vui bẻ, bởi vì bé đã hai ngày rồi không gặp được em gái nhỏ mà bé thích nhất.

"Bạn Cao Vũ Điểm trong nhà có chuyện cho nên không đến." Cô giáo Tiểu Manh cười nói, kì thật lại ở trong lòng cảm thán, trẻ con đúng là trẻ con, không có nhiều tâm tư, cô vẫn đừng nói ra chuyện Cao Vũ Điểm về sau sẽ không đi học nữa.

Sở Tương vừa nghe Cao Vũ Điểm không đến, không khỏi cong môi lên, còn tưởng rằng chính mình thắng lợi, về sau không cần lo gương mặt đẹp đó đẹp hơn mình nữa.

Chỉ là Tống Uyển không biết vì sao, lúc này lại cảm thấy như ngồi trên đống lửa, toàn thân dâng lên cảm giác không thoải mái, dường như từng này đôi mắt ngây thơ đều ngập tràn chỉ trích đối với bà.

Cho đến khi bà trở về, Sở Giang vẫn bất ngờ.

"Sao vậy, bà hôm nay nhanh như vậy đã về, không phải muốn ở cùng cháu gái bà sao?"

"Đó cũng là cháu gái ông." Tốn Uyển "hữu khí  vô lực" sửa lời nói của Sở Giang, cái gì mà cháu gái bà, hiện tại Hương Hương chính là con cháu nhà họ Sở, hai bố con này chẳng lẽ có ý kiến đối với bà chọn cháu sao?"

"Tôi chưa nói nó không phải."

Sở Giang tranh cãi bất đồng với Tống Uyển, dù sao nói không phải là không phải.

"Này!" Tống Uyển đi qua, ngồi xuống trước mặt Sở Giang: "Tôi cảm giác tôi làm sai môkt việc."

"Ồ, bà nói tôi nghe." Sở Giang vểnh tai lên lắmg nghe, dù sao Tống Uyển có gì không như ý cứ trách móc với ông ở chỗ này là được.

Tống Uyển khó có thể mở miệng, cuối cùng cũng đem sự tình ngày qua nói với Sở Giang, mà sau khi nói xong bà còn đứng lên, liên tục xoa tay: "Tôi cũng không cố ý, lúc ấy không biết thế nào lại nói ra cái loại lời nói này, chờ khi tôi phản ứng lại thì lời nói như bát nước đổ đi, tôi cũng không thể kéo khuôn mặt này trở lại."

"Tôi không hiểu bên ngoài lạnh như vậy, rõ ràng tôi đi vào cũng không phải quá lạnh, kết quả đứa trẻ kia bây giờ không đi học nữa, không phải là bị bệnh chứ?"

Sở Giang than một tiếng: "Bà à." Ông lắc đầu: "Cũng không phải là một người xấu gì, vì cái gì lại làm cho bản thân trở thành ác nhân? Còn kéo con trai cùng theo bà."

Mặt Tống Uyển nóng rát, cảm giác có một bạt tai tát lên mặt.

Ngày hôm sau, khi bà đưa cháu gái đi học còn trộm hỏi, sao đứa trẻ Cao Vũ Điểm kia không đi học.

"Nó không đến?" Sở Tương nâng khuôn mặt nhỏ, kéo góc áo Tống Uyển: "Bà nội hỏi nó làm gì, nó là đứa trẻ hư."

"Không có việc gì, chỉ là tuỳ tiện hỏi một chút." Tống Uyển vỗ tay cháu gái một cái: "Vào học thôi, buổi chiều bà sẽ đến đây đón con."

"Vâng ạ." Sở Tương nhảy nhót đi vào bên trong nhà trẻ, Tống Uyển trên mặt cười lại hạ xuống, bà bước vào văn phòng hiệu trưởng, đặc biệt hỏi thăm tới đứa trẻ tên là Cao Vũ Điểm.

Hiệu trưởng kì quái, sao người nhà họ Sở lại đều muốn hỏi thăm sự tình của đứa bé kia.

"Tống nữ sĩ, khả năng phải nói xin lỗi với bà." Hiệu trưởng cũng chỉ có thể tỏ vẻ hữu tâm vô lực.

"Đứa bé kia đã thôi học rồi."

"Thôi học?" Tống Uyển cảm thấy tội lỗi phút chốc lại tăng thêm.

"Tại sao lại thôi học, có phải bị bệnh hay không?" Bà cẩn thận hỏi, chỉ sợ ngày kia làm chuyện đó đã làm đứa trẻ bị đông lạnh mà sinh bệnh, bà đúng là thừa nhận không nổi phần tội nghiệt này.

"Không phải." Hiệu trưởng không biết trong lòng Tống Uyển đang rối rắm, ông nói chậm rãi làm miệng Tống Uyển như bị sốc thuốc rồi.

"Đứa bé kia có thể là muốn di cư, vốn dĩ muốn thôi học, mấy ngày trước phụ huynh đã đến đây nói qua, sao vậy, Tống nữ sĩ tìm đứa trẻ kia có việc sao?" Hiệu trưởng kì quái hỏi: "Tôi có thể cung cấp địa chỉ và phương thức liên hệ của bố mẹ đứa bé kia."

"Không có việc gì, tôi chỉ là tuỳ tiện hỏi thôi." Tống Uyển cười ngượng một tiếng, lúc ra ngoài cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, thật may, không phải bởi do bà, mà việc này bà vẫn luôn để trong lòng, có lẽ phải xin lỗi, nhưng cũng vì thời gian nên rất mau đã quên mất.

Sở Tương hiển nhiên đã trở thành đại tiểu thư của Sở gia, mặc dù là đứa trẻ được nhận nuôi nhưng lại được Tống Uyển rất thích, Sở Luật cũng tiếp nhận, cho nên nếu không có chuyện gì lớn thì cả đời đứa nhỏ này sẽ là đại tiểu thư Sở gia, viết "con gái" ở dưới tên Sở Luật.

Nơi xa, Cao Dật dắt tay Tiểu Vũ Điểm đến trung tâm thương mại, Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng chớp chớp đôi mắt, mái tóc ngắn nhẹ nhàng cài sau lỗ tai, mềm tự hồ như bông.

"Bố, mẹ nhìn thấy Tiểu Vũ Điểm có vui vẻ hay không?"

"Con nói xem?" Cao Dật lại hỏi lại con, phối hợp cùng chân bé đi cực chậm.

"Mẹ nhất định sẽ rất vui vẻ vì mẹ yêu Tiểu Vũ Điểm nhất." Tiểu Vũ Điểm dùng sức gật đầu, hơn nữa bé rất ngoan, bé đã làm xong bài tập mẹ giao mới đi cùng bố ra ngoài.

Bé ôm chặt búp bê của mình, dùng búp bê cọ cọ khuôn mặt bé, sau đó cúi đầu nhìn búp bê trong lồng ngực: "Bố ơi, búp bê bẩn rồi." Bé đưa búp bê đưa Cao Dật xem.

Cao Dật chỉ xoa nhẹ mái tóc mềm mại của bé: "Không phải bẩn, là cũ, đồ chơi tốt dùng lâu rồi đều sẽ cũ. Bố mua tặng con một con búp bê khác nhé?"

Tiểu Vũ Điểm lại lắc đầu, ôm chặt búp bê, đứa bé này là bảo bối của bé, bé không cần. "Tiểu Vũ Điểm chỉ cần một con búp bê là được, hơn nữa búp bê của Tiểu Vũ Điểm chỉ bẩn thôi, nếu Tiểu Vũ Điểm vứt búp bê đi, búp bê sẽ rất đáng thương."

Cao Dật chỉ nhướng mày, đứa nhỏ này thật đúng chung thuỷ.

Nơi xa một phương trời, mặt trời thực mau lặn.

Sở Luật dừng xe lại, anh lấy một điếu thuốc, châm, không gian toả khói thuốc, đôi mặt đen hơi nheo, lại phát ra ít mê ly.

Anh theo thói quen hút vào phun khói thuốc, hai mắt nheo lại ngẫu nhiên thấy một thân mình nhỏ bé, mà tròn lồng ngực bé còn ôm một con búp bê. Anh mở to hai mắt, sau đó lập tức mở cửa xe ra.

Cách đó không xa, một đứa bé xoay khuôn mặt qua, hình như đang tìm cái gì?

Gương mặt nhỏ mới dài ra một chút tóc, đôi mắt vẫn to tròn lòng trắng đen rõ ràng như cũ, giống như màu đen của đá quý, xen lẫn màu đen còn có sắc lam, nếu như không nhìn kĩ căn bản cũng không nhìn ra, đây là một đứa bé rất xinh đẹp, hưởng gen không tồi từ bố mẹ, bằng không cũng không có khả năng sinh ra một đứa bé xinh đẹp như vậy.