Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 616: Vở hài kịch cuộc đời Sở Luật



"Được rồi, đừng hút nữa." Đỗ Tĩnh Đường đi qua, trực tiếp vươn tay sau đó bê gạt tàn thuốc đặt trên bàn Sở Luật lên, "bộp" một tiếng, tiếng "bộp" đập vào bên trong đống rác rưởi.

Sở Luật tắt điếu thuốc trong tay, cũng cùng nhau ném vào.

"Em có việc?" Thanh âm lạnh nhạt, nghe không ra vui giận, biểu tình cứng nhắc, nhìn không ra vui buồn. Đỗ Tĩnh Đường thật sự cảm thấy Sở Luật đã thành tinh, tê mỏi thế này liền thành một người tinh.

"Không có việc gì, chỉ là lại đây xem anh, đúng rồi, anh, anh chuẩn bị làm như thế nào?"

Anh trực tiếp ghé vào trên bàn, khẩn cấp nha, đều sắp vội muốn chết, đột nhiên Hạ Nhược Tâm ở đó lại không biết từ nơi nào thổi ra một đứa bé, là con ruột của anh họ anh. Tất cả đã hết hy vọng nhưng mà hiện tại lại có, đây giống như đang nói tới một vở hài kịch.

Anh bây giờ thật sự tin rằng.

Thế giới này có kì tích, hơn nữa chỗ nào cũng xuất hiện kì tích.

Sở Luật theo thói quen muốn kéo ngăn tủ, từ trong lấy ra nửa bao thuốc, anh rút ra một điếu, vừa muốn châm thuốc, kết quả lại phát hiện gạt tàn thuốc trên bàn đã không còn.

Một người đàn ông luôn theo thói quen hút mấy điếu, cái loại cảm giác này gọi là thưởng thức, gọi là trưởng thành, gọi là thói quen.

Nhưng anh làm như vậy, đó chính là muốn tìm cái chết.

Anh ném điếu thuốc trong tay vào bên trong ngăn kéo, cả người dường như đều là buồn bực bất an.

"Anh, em phát hiện, sau khi anh gặp chị ấy đều sẽ biểu tình như vậy, trên đời này em chỉ thấy có đúng một cô gái gợi lên cho anh quá nhiều cảm xúc phản ứng lớn như vậy."

Đỗ Tĩnh Đường lại phẩy không khí trước mắt, khói thuốc chết anh.

Sở Luật nghe anh nói xong, trái tim vẫn luôn bồn chồn dần dần bắt đầu từng giọt rồi từng giọt nhẹ nhàng lan tràn lành lạnh.

Anh hộc ra một ngụm khí trong phổi, chính mình lại dùng sức ho khan.

Đỗ Tĩnh Đường không đồng tình, bởi vì anh cảm thấy như thế là đáng đời.

Cho tới khi trận ho khan dịu bớt, Đỗ Tĩnh Đường mới rót một cốc nước lọc đặt ở trên bàn.

"Anh, anh vẫn nên uống cốc nước đi."

"Cảm ơn." Sở Luật tiếp nhận cái cốc uống lên, chỉ là sườn mặt lại ẩn dưới một lớp bụi vừa dày vừa nặng*, có lẽ lúc này vẫn rất sạch sẽ, nhưng anh ấy đã mơ hồ đánh mất tất cả.

*ý nói đang phải chịu một áp lực tinh thần nặng nề.

Buông chiếc cốc trong tay xuống, anh dựa lưng về phía sau, thế nhưng mái tóc dường như có hơn hai sợi tóc bạc.

Người đàn ông mới 30 tuổi, làm sao có thể mọc tóc bạc rồi.

"Anh... Anh không sao chứ?" Bây giờ Đỗ Tĩnh Đường mới cảm thấy mọi chuyện không đúng lắm, là loại chuyện gì có thể tra tấn anh họ anh đến tận như vậy, quả thực tra tấn một người đàn ông khí phách hơn người thành một ông già.

Anh kì thật có chút không thể tin được, cái người anh họ này sẽ nặng tình như vậy đối với một người con gái, đã có thể làm đến bước này, đây còn không phải là yêu sao, còn không phải sao?

Chỉ là mấy năm qua anh ấy rốt cuộc làm cái gì, là tra tấn người ta hay là dày vò chính mình, mà tới hiện tại có chuyện này, đã không thể quay lại được nữa rồi.

"Tĩnh Đường, em nói anh phải làm như thế nào?" Sở Luật đột nhiên mở hai mắt, chỉ là trong đôi mắt kia, dường như chưa từng có tự cao.

Hỏi anh? Đỗ Tĩnh Đường chỉ mặt mình, anh không biết nên trả lời thế nào. Nếu anh là Sở Luật, anh nhất định sẽ mang đứa bé kia về, rốt cuộc đó là đứa cháu duy nhất nhà họ Sở, nhưng nếu anh là Hạ Nhược Tâm, anh nghĩ anh sẽ không đồng ý cùng người nhà họ Sở có bất kì mối quan hệ nào.

Có biện pháp vẹn cả đôi đường sao, ít nhất, Đỗ Tĩnh Đường, anh cảm giác không có.

Sở Luật đột nhiên cười thành tiếng, nhưng ai cũng có thể nghe ra cổ họng anh truyền đến nỗi chua xót.

"Vốn dĩ anh đã buông tay cô ấy, thật sự, Tĩnh Đường, em tin không? Thế mà anh lại có ý nghĩ buông tay người ta. Chỉ là, em nói đi, đây là trời cao cho anh cơ hội sao, giữa chúng anh lại liên luỵ quan hệ không rõ."

"Tĩnh Đường, em tin sao? Anh có một đứa con gái, anh có một người con gái đấy." Giọng nói anh rất nhẹ, kì thật đã có một loại điên điên. Cũng chỉ có ở trước mặt người thân Sở Luật mới có một mặt này, những thời điểm khác, trái tim anh xác thật là sắt đá đáng sợ.

Đỗ Tĩnh Đường mở cửa ra, từ bên trong đi ra, thuận tay nhẹ nhàng đóng cửa lại.

Bên ngoài thư kí muốn nói gì, kết quả Đỗ Tĩnh Đường lại đặt tay bên môi: "Suỵt, không có việc gì, không cần đi vào."

Thư kí vội vàng bịt kín miệng, đến nói cũng không dám nói, nhưng mà cô lại nhịn không được.

"Phó tổng, tổng giám đốc đây là làm sao vậy, sao gần đây lại tính tình thất thường vậy?"

Đỗ Tĩnh Đường xoa trán: "Vở hài kịch của đời của anh ấy." Nếu đổi thành người bình thường khả năng đã sớm điên rồi. Cho nên, anh có thể khẳng định lại một lần nữa, anh họ anh không phải là người, áp lực nặng nề như vậy anh ấy cũng chịu được, nếu đổi thành anh, tám phần là bây giờ đã sớm tìm dây thừng đem bản thân treo cổ.

"Cái gì vở hài kịch cuộc đời?" Thư kí đương nhiên không hiểu cách lí giải này, cô nghĩ còn phải biết nhiều hơn mới được, trờ thành bà tám nghe ngóng, đương nhiên đồng thời cũng miễn để cho chính mình cái gì cũng không biết rồi tự đứng giữa họng súng của người ta.

Nhưng mà hiển nhiên cô muốn nghe, Đỗ Tĩnh Đường lại không muốn nói cho cô nghe.

***

"Anh ta lại đến." Cao Dật kéo cửa sổ ra, bên ngoài những bông tuyêt nhỏ và mưa theo thời gian đang không ngừng rơi trên vai người đàn ông, hoà tan hơi thở khí trắng của anh, rồi bắt đầu kết băng, mà người đàn ông kia vẫn không nhúch nhích, để mặc cho những bông tuyết trắng rơi dừng ở bốn phía quanh anh, mang đến một luồng lạnh lẽo.

"Không cần quan tâm đến anh ta." Hạ Nhược Tâm từ phòng bếp mang cơm đi ra, đặt ở trên bàn, sau đó cười với Cao Dật: "Cao Dật, đến đây ăn cơm, bé con không có ở đây chỉ có hai người ăn, hôm nay có cá kho, cho nên đây đều là của anh."

Cao Dật đi đến, cầm lấy chiếc đũa, gắp một miếng cá vào trong miệng nhai, ừm, rất ngon, hương vị này ăn trăm lần cũng không ngán, anh và Tiểu Vũ Điểm có tật xấu giống nhau, rất thích ăn cá, chỉ thích ăn cá do Hạ Nhược Tâm nấu, cho dù ăn nhiều ngày, vẫn cứ rất muốn ăn.

Hạ Nhược Tâm cũng ngồi theo xuống, gắp một ít đồ ăn vào trong bát.

"Nhược Tâm..."

"Vâng?" Hạ Nhược Tâm ngẩng mặt lên, cười một cái: "Làm sao vậy?"

"Không có gì." Cao Dật lại gắp một miếng cá: "Từ khi nào em thích ăn cà rốt?"

Chiếc đũa trong tay Hạ Nhược Tâm dừng một chút, cúi đầu, quả nhiên, trong bát mình có mấy miếng cà rốt.

"Gần đây rất thích ăn." Cô gắp cà rốt vào trong miệng, từ trước đến nay cô đều không thích hương vị này, chỉ thiếu một chút là cô đã rơi nước mắt.

Cô cực kì ghét hương vị của cà rốt, nhưng vì Cao Dật thích cho nên phần lớn chỗ cà rốt này đều đi vào trong miệng Cao Dật.

"Hương vị kì thật vẫn không tồi." Cô lại gắp một miếng đặt vào trong miệng: "Khó trách khi mỗi lần anh ăn đều luôn hưởng thụ như vậy, thì ra ăn ngon như thế."