Bà cầm lấy một con búp bê ở một lên, đó là một con búp bê tóc màu vàng rất xinh đẹp, cũng xinh đẹp hơn nhiều so với con búp bê hơi cũ trong tay Tiểu Vũ Điểm. Bà đứng lên, ngồi xổm xuống bên người Tiểu Vũ Điểm, sau đó đặt búp bê trong lòng Tiểu Vũ Điểm.
"Tiểu Vũ Điểm, búp bê của cháu cũ rồi, bà nội cho cháu cái này được không? Cháu xem cái này rất xinh đẹp, đúng hay không?"
Tay bà cầm đã mỏi nhừ nhưng Tiểu Vũ Điểm chỉ ôm con búp bê cũ kia, sau đó mở to hai mắt, không muốn cầm lấy con búp bê mái tóc màu vàng trong tay bà, cũng không có làm gì tiếp.
"Được rồi, có lẽ là cháu không thích." Sở Giang lại để Tiểu Vũ Điểm ngồi lui xuống, sau đó duỗi tay đẩy Tống Uyển một cái: "Đứa bé không thích thì không được miễn cưỡng cháu, kì thật bà không phát hiện ra sao? Búp bê của cháu chỉ cũ một chút thôi nhưng vẫn rất đẹp, có phải hay không?
Xoa mặt cháu gái một cái, Sở Giang cười cực kì yêu thương: "Chỉ cần cháu thích là được, cũ không thành vấn đề."
Tống Uyển đành phải thu hồi tay, cuối cùng cũng chỉ có thể cười bất đắc dĩ, thôi bỏ đi, xác thật là như vậy, chỉ cần cháu thích là được, bọn họ tất nhiên sẽ không ép buộc cháu.
"Sở phu nhân không cần phải cảm thấy kì lạ." Cao Dật mỉm cười giải thích, xem như cho Tống Uyển một cái bậc thang đi xuống, người bà lúc này đây đã đủ xấu hổ...
Anh chỉ con búp bê được Tiểu Vũ Điểm ôm trong lòng kia nói: "Tiểu Vũ Điểm không phải không có búp bê, trong nhà cũng có rất nhiều, nhưng cái đó có thể là trong ý thức của bé đã xem búp bê như chính bản thân mình. Con búp bê đó là Hạ Nhược Tâm mua cho bé, chính là bảo bối của bé, nếu bé không nhìn thấy con búp bê đó sẽ khóc không ngừng."
"À, hoá ra là như vậy." Tống Uyển gật đầu một cái. Bà thả búp bê trong tay ngay tại chỗ, đứa trẻ trong lòng Sở Giàn vẫn đang chơi con búp bê cũ của chính mình, mà một mình bé chơi dường như rất hào hứng, có khi thậm chí còn quên mất cả người lớn bọn họ, thoạt nhìn bé thật đúng là rất yêu con búp bê kia.
Tiểu Vũ Điểm gắt gao ôm chính mình oa oa không bỏ, đối với những con búp bê khác trước đây đều không nhìn nhiều hơn một lần, chỉ là tầm mắt bé dừng trên một con búp bê trên mắt đất, đôi mắt sáng ngời.
"Cháu thích cái này?"
Sức quan sát Sở Giang thật sự không tồi, đặc biệt là ông vẫn luôn chú ý thần sắc của cháu gái. Từ lúc đi vào đến bây giờ luôn không có nhiều hứng thú đối với toàn bộ đồ chơi trong phòng, nhưng mà chỉ duy nhất một thứ rơi trên mắt đất kia, dường như có chút đặc biệt.
Mà con búp bê này chính là hàng mới vận chuyển từ nước ngoài về.
Ông nhặt búp bê trên mặt đất lên đặt ở trước mặt Tiểu Vũ Điểm. Đến đây mới phát hiện thì ra con búp bê mà Tiểu Vũ Điểm vẫn luôn ôm trong lòng cùng cái này là một bộ, chỉ là một con tóc màu bạch kim, một con khác là tóc màu đen.
Bây giờ xem như ông mới hiểu rõ ràng, tại sao con trai phải cất công vận chuyển một con búp bê từ nước ngoài về, thì ra bởi vì Tiểu Vũ Điểm cũng có một cái như vậy. Mặc dù tiếp xúc chưa lâu nhưng ông lại phát hiện đứa cháu nội này của ông, tuy rằng diện mạo hay ngoại hình đều giống mẹ nhưng về mặt tính tình tuyệt đối là người nhà họ Sở. Người nhà họ Sở chỉ cần xác định sự tình thì sẽ không dễ dàng thay đổi, những hẹn ước của người nhà họ Sở, nghĩ đến đứa nhỏ này cũng vậy.
Tiểu Vũ Điểm ôm chặt búp bê trong lòng, nhưng đôi mắt vẫn không rời con búp bê mà Sở Giang nhặt lên, cái này giống búp bê của bé quá.
"Tiểu Vũ Điểm thích?" Thấy cháu gái nửa ngày cũng không có trả lời, Sở Giang lại hỏi một câu.
Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái.
"Vâng, thích."
Cuối cùng Sở Giang cười, cũng thở dài nhẹ nhõm một hơi, còn tốt, ít ra trong nhà còn có một cái bé thích.
"Vậy ông nội tặng cho cháu cái này được không?" Ông đặt búp bê trước mặt Tiểu Vũ Điểm: "Về sau Tiểu Vũ Điểm sẽ có hai con búp bê chơi, một con búp bê của Tiểu Vũ Điểm sẽ rất cô đơn, nếu thêm một con búp bê nữa thì sẽ có hai con búp bê cùng nhau ngủ với Tiểu Vũ Điểm, đúng hay không?"
Tiểu Vũ Điểm khẽ mở miệng, vươn tay muốn lấy con búp bê kia, nhưng khi tay bé chạm vào búp bê lại vội vàng thu tay về.
"Làm sao vậy, không thích sao?" Sở Giang lại đem búp bê về phía trước. Ông có thể cảm giác đứa nhỏ này thích, vẫn rất thích, sao cuối cùng lại không cần.
"Thích," Tiểu Vũ Điểm vẫn một câu này: "Nhưng đây là của chị gái nhỏ, Tiểu Vũ Điểm không cần." Bé cúi đầu ôm búp bê trong lòng, Tiểu Vũ Điểm đã có một con búp bê, không cần thêm một con nữa, đồ nhà người khác không phải của bé, bé có búp bê rồi, bé ôm búp bê ngủ sẽ tốt, nếu có búp bê mới, búp bê của bé sẽ không vui.
Búp bê trong tay Sở Giang vẫn đang cười, đôi mắt to lông mi dài giống một cái trong lòng đứa bé, nhưng Sở Giang lại đột nhiên cảm thấy con búp bê này như làm bỏng tay.
Hắn vội vàng ném búp bê ở một bên ghế sofa.
Mà đôi mắt không chớp động vẫn cứ mở to, vừa vặn hướng đến chỗ Tống Uyển, không biết đang lên án cái gì nhưng lại làm thanh âm của Tống Uyển muốn nói chỉ có thể bị chính bà nuốt xuống.
Chờ đến khi bà mới bừng tỉnh muốn giải thích là lúc ngoài cổng truyền đến âm thanh mở cửa.
Lúc này một người đàn ông từ cửa đi vào, trên người anh có hương vị phong trần mệt mỏi, cả người hô hấp cực kì dồn dập, ngay cả trên trán anh cũng chảy ra không ít mồ hôi. Thoạt nhìn, anh đi đường thật sự rất vội, chắc hẳn là một mạch chạy về nhà.
Lúc này Tống Uyển mới phản ứng kịp, Hạ Nhược Tâm vẫn còn đang đứng ở cửa nữa, bọn họ chỉ chú ý đến Tiểu Vũ Điểm đều quên mất phải tiếp đãi khách, điều này làm cho bà thật sự vô cùng ngại ngùng.
Ngón tay Hạ Nhược Tâm nắm chặt một chút, nhưng Cao Dật lại lắc đầu đối với cô, ý bảo cô không cần lo lắng. Sở Luật đứng ở cửa, khi nhìn Tiểu Vũ Điểm được Sở Giang ôm trong lòng, chỉ cảm giác hai mắt của mình cực cay, ngực đau nhức, ở ki là con gái anh.
Anh không phải không muốn gặp con gái. Chỉ là anh cần thời gian, cần một cái lí do tốt, một cái thật tốt làm Hạ Nhược Tâm sẽ không chán ghét, để Tiểu Vũ Điểm sẽ không bài xích lí do của anh. Chỉ là không nghĩ tới, anh chờ đợi, cơ hội lại cứ nhứ vậy mà tới, dọc theo đường về anh gấp gáp không biết đã vượt qua bao nhiêu đèn đỏ. Ngực anh không ngừng phập phồng, vẫn không dám chớp mắt nhìn đứa bé đang ngồi trong lòng bố.
Con gái anh vô cùng đáng yêu.
"Tới đi, Tiểu Vũ Điểm, đó là bố của cháu, gọi bố đi." Tống Uyển ôm Tiểu Vũ Điểm tùe trong lòng Sở Giang qua. Sở Giang chỉ ngơ ngác nhìn ngực trống trơn, cảm giác mất mát và thất bại vô cùng cực