Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 629: Đứa nhỏ nhà họ Sở tự nhiên là khác biệt



Hằng ngày vẫn luôn yên bình như vậy, chỉ cần có cơ hội, hai vợ chồng nhà họ Sở sẽ đến nhà trẻ gặp Tiểu Vũ Điểm. Hạ Nhược Tâm cũng mang con trở lại nhà trẻ để thuận tiện cho bọn họ. Sở Luật vẫn không có bất kì hành động nào, chỉ là không ai biết, kì thật có một số việc, anh đang tiến hành.

Trước kia chỉ có một mình Tống Uyển đến, mà lúc này lại thêm một người Sở Giang.

Tống Uyển cũng coi như là khách quen bên trong nhà trẻ, nhưng lúc này Sở Giang đến còn làm cho hiệu trưởng khiếp sợ. Đây là chủ tịch tập đoàn Sở thị, năm đó trên thương trường quyết đoán sát phạt, thu mua cực độ nhẫn tâm.

Tuy nhiên bây giờ lớn tuổi cũng không còn khí phách trước kia, thoạt nhìn người cũng hòa khí hơn rất nhiều. Nhưng hiệu trưởng bận tâm chính là thân phận của ông, mặc dù đã lui về nhưng cũng không biến mất toàn bộ tàn nhẫn. Giống Sở Luật, giống người không dễ chọc vào.

Bọn họ muốn tới thì tới, dù sao gần đây đã quyên góp một khoản tiền cải tạo lại cơ sở vật chất. Nhưng chuyện làm ông bất ngờ là cháu của Sở gia không phải Sở Tương kia sao, sao bây giờ bọn họ lại bắt đầu đối với Cao Tiểu Vũ bằng một con mắt khác, trước kia còn làm....

Lúc này, tầm mắt Sở Giang dừng trên người ông, cái loại hơi mỏng, ý cảnh cáo lạnh lùng làm hiệu trưởng cho dù lá gan có dài hơn hiện tại cũng không dám suy đoán lung tung, là đứa ngốc mới đi mở miệng hỏi.

"Bà nội..." Sở Tương vừa thấy Tống Uyển, nhanh nhẹn chạy ra, vươn tay muốn Tống Uyển phải ôm bé.

Nhưng ánh mắt Tống Uyển vẫn luôn nhìn bên trong, không biết đang tìm cái gì.

"Hương Hương, Tiểu Vũ Điểm đâu?"

Nháy mắt Sở Tương một bụng ủy khuất, bé xoay khuôn mặt nhỏ đi, một lúc lại cắn môi.

"Bà nội, Cao Tiểu Vũ ở lớp học."

Sở Giang trực tiếp đi vào, khi ra tới trong lòng đã ôm một đứa bé, không phải Tiểu Vũ Điểm thì là ai.

"Khát nước không?" Sở Giang từ bên trong túi quần lấy ra một bình nước, bình nước vẫn luôn có ống hút, đưa cho Tiểu Vũ Điểm uống.

"Cảm ơn ông nội." Tiểu Vũ Điểm cầm bình nước uống, bé nhớ cái bình nước này là của bé, là cái mà ông nội dẫn bé đi mua, vẫn là con heo màu hồng mà bé thích nhất.

"Thật ngoan." Sở Giang ôm cháu gái đứng ở một bên, một lúc lại làm giống như ảo thuật lấy mấy viên kẹo đặt ở bên trong túi áo của Tiểu Vũ Điểm.

Sở Tương đứng một bên ghen ghét đỏ mắt, tất nhiên là bé biết Cao Tiểu Vũ cũng đem ông nội bé gọi là ông nội, sau khi gọi ông nội, ông nội sẽ không giống như trước đây yêu thương bé. Mà vẫn luôn đối xử với bé không phải ông nội ruột, cũng không hề ôm bé, mà là ôm đứa Cao Tiểu Vũ này.

"Cô nói đây là chuyện gì vậy?" Một cô giáo cẩn thận hỏi cô giáo Tiểu Manh: "Trong lớp mấy cô sao luôn xảy ra việc lạ lùng như thế, ông bà nội này đến đây cùng học cũng không phải chuyện gì to tát, nhưng sao lại đối với đứa bé khác tốt như vậy?"

"Tôi cũng đâu có biết." Cô giáo Tiểu Manh cũng không hiểu ra sao, lại không ai nói cho cô thì cô biết ở đâu?

Nhưng nhất định việc này có rất nhiều tin đồn, chỉ là các cô hiện tại hỏi thăm không ra, đương nhiên cũng không có lá gan đi hỏi đó là ai, đó là bố và mẹ của Sở Luật đó, ai dám phạm Thái Tuế xúc phạm người có quyền thế.

***

Hạ Nhược Tâm mới vừa đưa Tiểu Vũ Điểm vào bên trong nhà trẻ, đi đến đối mặt với Sở Giang và Tống Uyển. Quần áo hai người đều rất đơn giản, thực nhàn nhã, giống như là hai vợ chồng trung niên, khuôn mặt mặt người cũng không tính là quá già, lúc này hình như càng thêm trẻ hơn, có chút trở lại như lúc ban đầu.

"Nhược Tâm." Tống Uyển đi đến, cười với Hạ Nhược Tâm: "Cháu muốn đi làm sao?"

"Đúng vậy." Hạ Nhược Tâm nhìn đồng hồ: "Thời gian cũng không còn sớm, tôi phải đi rồi."

"Chờ đã Hạ Nhược Tâm." Tống Uyển nhịn không được gọi Hạ Nhược Tâm lại.

"Dì, dì còn có việc?" Hạ Nhược Tâm dừng bước, không biết Tống Uyển khó xử như vậy là muốn nói gì với cô.

"Nhược Tâm, dì có một yêu cầu hơi quá đáng." Giống như trong lòng Tống Uyển đã suy nghĩ rất nhiều, nhưng lời vừa thốt ra vẫn cảm giác khó có thể mở miệng.

Hạ Nhược Tâm mím chặt môi, thần sắc lạnh nhạt.

Là bởi vì Tiểu Vũ Điểm?

"Nhược Tâm, chúng tôi có thể mang Tiểu Vũ Điểm về nhà ở một ngày không, dì đảm bảo chỉ có một ngày."

Tống Uyển cẩn thận nói, mà Sở Giang một bên cũng muốn mở miệng, rồi lại nói không nên lời.

Hạ Nhược Tâm không trả lời mà lấy di động ra nhìn một cái, sau đó xoay người rời đi.

"Không sao." Sở Giang nắm một tay của Tống Uyển: "So với những gì con bé đã chịu, đây chưa là gì, chúng ta cũng đừng oán giận người ta, con bé thực không dễ dàng, con bé cho chúng ta một đứa cháu gái, nhưng chúng ta trước đây đối xử với nó như thế nào trong lòng chúng ta đều biết. Hiện giờ con bé còn có thể cho chúng ta thường xuyên gặp cháu gái, không phải như lúc trước mang cháu gái giấu đi như vậy đã rất tốt rồi."

"Tôi biết rồi." Tống Uyển nắm lại tay chồng: "Đi thôi, chúng ta đến nhà trẻ."

Hai người làm tri kỉ tới bây giờ tuổi đều đã già, hiện giờ tình cảm càng thêm tốt, trước đây bọn họ cũng không có cảm giác đến nhà trẻ cùng cháu gái có cái gì không đúng, ngược lại đây là điều chính xác nhất bọn họ từng làm cho tới nay.

Nhưng Tống Uyển cảm giác Tiểu Vũ Điểm không thích bà mà thích Sở Giang nhiều hơn. Bà không rõ, chính mình hòa hảo hơn nhiều so với Sở Giang, nhưng mấu chốt là là thế nào để Tiểu Vũ Điểm thích bà.

"Chính là bà tạo nghiệt." Sở Giang nói một câu khiến Tống Uyển cũng không dám hỏi nhiều.

"Nhưng mà Tiểu Vũ Điểm vẫn là một đứa trẻ mà."

Tống Uyển nhịn không được lại nhẹ giọng oán giận, không thể trách bà oán giận, cháu gái ruột đối với và lạnh nhạt, bà thật sự cảm giác hỏng mất rồi.

"Đứa trẻ?" Sở Giang bật cười: "Lúc A Luật ba tuổi cũng đã nhớ rất nhiều chuyện, tính tình Tiểu Vũ Điểm giống A Luật, cháu rất thông minh. Bà đối với nó như thế nào trong lòng nó đều hiểu rõ, đừng nghĩ rằng là trẻ con là coi khinh bọn chúng."

"Nhưng Hương Hương cũng không như thế."

Tống Uyển cũng không cảm thấy Sở Tương có thể nhớ nhiều chuyện, Sở Tương đã năm tuổi, nó hiện tại cũng chỉ biết ăn và uống, cũng không có nhiều tâm tư.

"Bởi vì nó không phải là đứa trẻ của Sở gia." Sở Giang thương yêu cháu gái mình, hơn nữa ông biết rõ Tiểu Vũ Điểm rất thông minh, nhưng không giống Sở Tương, gen Sở gia chính là khi dễ người thì có thể thế nào.

"Haiz.." Tống Uyển than một tiếng, sau đó sờ bên trong túi một đống đồ ăn vặt. Bà phải vực dậy tinh thần, chút nữa phải khiến cháu gái chấp nhận bà, làm bé quên đi những sự việc hồ đồ đó.

Bọn họ vừa mới tới, kết quả một bé mập mạp chạy tới, do chạy quá vội vàng, "bịch" một tiếng, ngã xuống.

"Ai da, sao cháu lại bị ngã vậy?" Tống Uyển vội vàng nâng bé mập mạp lên, thật tốt, sàn nhà trẻ đều trải một tấm thảm dày, quần áo trên người đứa trẻ cũng mặc nhiều, bằng không thật đúng là ngã bầm dập mặt mũi.