Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 632: Cháu gái ruột (1)



"Tiểu Vũ Điểm, có phải khát hay không?" Sở Giang giống một người bảo mẫu, làm ảo thuật lấy từ phía sau ra một chiếc cốc.

Tiểu Vũ Điểm nhẹ nhàng gật đầu một cái, thật ra vừa rồi cô giáo đã cho uống rất nhiều nước, có điều bé vẫn nghĩ muốn uống nước.

"Đến đây, uống một chút." Sở Giang ngồi xổm xuống, đặt cái cốc bên miệng Tiểu Vũ Điểm, cẩn thận cho bé uống nước, trên khuôn mặt tươi cười tràn đầy yêu thương, chưa ai nhìn thấy ông cười như vậy.

Người này vài chục năm trước, là huyền thoại trong lĩnh vực thương nghiệp, bình tĩnh, từ ngữ lạnh lùng, một chút cũng không thua với Sở Luật hiện tại, không thể tưởng tượng được ông sẽ có một ngày cười thoải mái hiền lành thế này.

"Uống ngon không?" Đây là ông đặc biệt chuẩn bị cho Tiểu Vũ Điểm, bên trong có mật ong. Ông xoa nhẹ mái tóc mềm mại của cháu gái, vẻ mặt ôn hòa như vậy làm Lý phu nhân đứng một bên mặt đều thay đổi, Sở Giang ông ta làm sao vậy, thay đổi thành một người khác là thế nào.

Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn gật đầu một cái, lúc nhìn tới mẹ Lý, tay nhỏ kéo quần áo Sở Giang, lại là bà đáng sợ này. Bé sợ hãi.

"Làm sao vậy, Tiểu Vũ Điểm, bảo bối của ông nội." Sở Giang vội vàng đau lòng bế cháu gái bé nhỏ lên, nhẹ nhàng vỗ về bé, cháu giống như đang sợ hãi, đang sợ hãi cái gì?

Ánh mắt ông khó hiểu nhìn theo, mà làm Tiểu Vũ Điểm sợ chính là Lý phu nhân, đổ lỗi cho người phụ nữ này xấu quá làm cháu gái nhỏ của ông không vui.

"Thông... Không phải... Sở tiên sinh... Ông ôm đứa nhỏ này làm gì, đứa nhỏ này thực không ngoan, hơn nữa rất xấu,là đứa con hoang đáng ghét đó." Lý phu nhân không lựa lời mà nói, căn bản không phát hiện vợ chồng Sở thị đối với đứa nhỏ này thật ra quan tâm quá mức.

Mà một câu "con hoang" kia làm sắc mặt Sở Giang và Tống Uyển bỗng nhiên thay đổi, bà ta không muốn sống nữa, ngang nhiên nói con cháu Sở gia là con hoang, nói bé không ngoan, bé không ngoan chỗ nào, còn nói là bé xấu xí, con cháu nhà họ Sở bọn họ sao có thể xấu xí, cháu gái bé nhỏ của bọn họ chính là đứa trẻ đáng yêu nhất.

"Bà nói ai là con hoang?" Thanh âm Sở Giang chuyển biến rét lạnh. Song ông lại quay đầu nhẹ nhàng xoa đầu nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, cười: "Không cần lo lắng, có ông nội ở đây."

Mà lúc ông lần nữa nhìn về phía mẹ Lý nháy mắt liền thay đổi sắc mặt, dáng vẻ âm u làm mẹ Lý không khỏi run lên một cái. Mà bà đến bây giờ còn không biết, đến tột cùng là vừa rồi bà nói cái gì làm vợ chồng Sở thị tức giận như vậy.

"Tôi là nói đứa bé đó, nó là..." Bà dùng ngón tay chỉ vào Tiểu Vũ Điểm, vừa định nói, kết quả nhìn đến sắc mặt của Sở Giang sắp đóng băng. Mà Tống Uyển lúc này mới nhớ tới, mẹ Lý trước kia ở chỗ này bắt nạt Tiểu Vũ Điểm, cho nên Tiểu Vũ Điểm mới sợ bà ta như vậy.

Trong lúc nhất thời, thái độ của bà với Lý phu nhân càng thêm không thích. Người phụ nữ này dạy dỗ con gái thật tốt, thiếu chút nữa đã hại chết cháu gái nhỏ của bà. Nếu không phải lúc trước Lý Mạn Ni lợi dụng việc mang thai lấy cớ lừa con của bà rời đi, con của bà sẽ không bị ép buộc không được cứu Tiểu Vũ Điểm. Nếu không phải sau này có một người Cao Dật, bọn họ đã mất cháu gái bé nhỏ duy nhất của mình rồi.

Bà ta bây giờ còn dám ở chỗ này bắt nạt Tiểu Vũ Điểm, cháu nhà họ Sở mà bà ta có thể bắt nạt sao, Tiểu Vũ Điểm chính là bảo bối được bọn họ nâng trong lòng bàn tay.

"Lý phu nhân, bà tốt nhất không nên nói cháu gái của tôi cái gì, nếu con trai tôi không đối phó với bà, không đại biểu là tôi sẽ không." Sở Giang cẩn thận ôm đứa bé trong lồng ngực, thanh âm lạnh băng như khối đá đâm xuyên tim.

Tiểu Vũ Điểm lại vùi vào ngực Sở Giang, mắt trợn tròn thỉnh thoảng nhìn Lý phu nhân. Trên khuôn mặt nhỏ của bé cũng không có nhiều biểu tình, cả người toát ra vẻ vô cùng lạnh nhạt, mà biểu tình như vậy thật là cực kì giống Sở Luật.

Bé đúng thật là con của Sở Luật, mặc dù diện mạo giống Hạ Nhược Tâm, nhưng tính cách có khi mười phần cực kì giống Sở Luật, chỉ cần bé không nói lời nào sẽ làm các bạn nhỏ khác sợ hãi.

"Cháu gái, cháu gái, cháu gái cái gì?" Mẹ Lý bị Sở Giang uy hiếp không hiểu ra sao.

Bọn họ có cháu gái từ khi nào? Sao bà lại không biết? À, đúng rồi, mấy ngày trước bà nghe nói Sở gia nhận nuôi một bé gái, bên ngoài đều nói đây là Sở gia làm việc tốt, nhưng chỉ có bọn họ biết là Sở Luật sinh không được nên mới nghĩ muốn nhận nuôi một đứa.

Mẹ Lý lại suy nghĩ hồi lâu, lại tức giận hồi lâu, một đôi mắt thỉnh thoảng trừng mắt nhìn đứa bé được Sở Giang ôm trong ngực.

"Đến đây, Tiểu Vũ Điểm, để bà nội ôm một cái." Tống Uyển vội vàng muốn ôm cháu gái từ trong lòng Sở Giang, đem bé ôm trong lòng mình, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại vùi trong ngực Sở Giang không động đậy.

Trái tim Tống Uyển lại tổn thương, quên đi, muốn đứa bé tiếp nhận bà phải có quá trình. Ai bảo bà trước kia bênh vực sai người, hiện tại đã bị báo ứng. Mà bà cũng đứng trước mặt Tiểu Vũ Điểm chặn mẹ Lý, tránh cho tay mẹ Lý chốc nữa vung lên muốn làm chuyện gì. "Tiểu Vũ Điểm không phải sợ, có bà nội ở đây sẽ không để bất kì kẻ nào bắt nạt cháu. Nói cho bà nội biết có phải bà ta bắt nạt cháu hay không?" Ngón tay Tống Uyển chỉ mẹ Lý.

Tiểu Vũ Điểm quay mặt đi, ôm cổ Sở Giang. Mặc dù bé cái gì cũng không nói, nhưng làm Sở Giang và Tống Uyển biết, người nhà họ Lý đã bắt nạt cháu gái nhỏ mà bọn họ yêu thương.

"Bà về sau đừng bao giờ tới nơi này, nếu không tôi sẽ để người nhà họ Lý ngay cả ăn xin cũng không được." Sắc mặt Sở giang lần thứ hai trầm xuống, chỉ cần nhớ đến cháu gái nhỏ của mình phải chịu sự bắt nạt của người khác là ông hết sức đau lòng.

Mẹ Lý thật sự choáng váng, bà không rõ, bà thật sự không hiểu vì sao bọn họ lại đối tốt với đứa bé này như vậy, rõ ràng không phải ruột thịt, bọn họ không phải là nghĩ đến cháu gái muốn điên rồi chứ, tùy tiện tìm một đứa trẻ trở thành người thân sao. Nếu bọn họ thật sự muốn nhận thì không phải đứa bé trong bụng con gái bà không phải là vừa lúc sao?

Chỉ cần bọn họ nguyện ý, không có ai biết thân phận đứa bé kia, như vậy không phải rất tốt sao? Mà bà hiện tại vẫn đang ảo mộng, hy vọng có một ngày, Sở Luật lại làm con rể bà một lần nữa để bà có thể lần thứ hai nhìn thấy những khung cảnh trước kia, bà hiện tại cảm giác chính mình sống không nổi nữa.

"Bé là cháu gái ruột của chúng tôi." Sở Giang liếc mắt một cái là biết bà già này đang có ý đồ gì. Đứa bé trong bụng Lý Mạn Ni kia mặc kệ có còn hay không, bọn họ cũng sẽ không có khả năng chấp nhận. Huống chi bọn họ rõ ràng còn có cháu gái ruột, vì cái gì phải nuôi cháu người khác, hơn nữa làm hại Sở gia bọn họ biến thành như vậy, không biết là con hoang từ nơi nào tới.

"Ruột... cháu gái ruột... Sao có thể?" Mẹ Lý ngớ ngẩn hỏi: "Sao có thể sẽ là ruột thịt, không phải là các người nhận nuôi từ Cô nhi viện sao?"

Mà lời bà còn chưa nói xong, Sở Tương vừa chạy tới ôm chân Tống Uyển: "Bà nội, cháu khát."

"Thân...... Thân cháu gái...... Sao có thể?" Lý mẫu một cái tử mắt choáng váng, "Sao có thể, sẽ là thân sinh, không phải các ngươi từ Viện phúc lợi nhận nuôi sao?"

Mà lời mẹ Lý vẫn còn chưa nói xong, Sở Tương đã chạy tới ôm chân Tống Uyển: "Bà nội, cháu khát."