Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 642: Vết thương trong quá khứ



Rõ ràng hạnh phúc chính là thuộc về con gái bà, nhưng do bà ích kỉ cho nên mới làm con gái phải chịu đựng nhiều chuyện như vậy, thậm chí hiện tại còn sắp mất con gái duy nhất.

"Hạ phu nhân, bà nhận sai người rồi?" Hạ Nhược Tâm kéo tay Thẩm Ý Quân ra, sau đó chỉ vào Hạ Dĩ Hiên đứng bên cạnh bà: "Vị tiểu thư này hẳn mới là con gái bà, tôi sao lại không biết, tôi còn có người mẹ?"

Lời cô nói làm sắc mặt Thẩm Ý Quân trắng bệch, cô quả nhiên vẫn trách bà, quả nhiên vẫn hận bà.

"Hạ NHược Tâm, sao cô lại có thể nói với mẹ mấy lời như vậy?" Hạ Dĩ Hiên không phục, vì sao ai há mồm ngậm miệng đều là Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm đem đại tiểu thư chân chính của Hạ gia chạy đi đâu.

Còn có anh Luật trước kia thương cô như vậy, hiện tại thấy cô giống như người xa lạ, làm cô  người vốn dĩ được trăng sao vây quanh (cái rốn của vũ trụ) thật sự không cách nào thừa nhận sự thay đổi như vậy.

"Bà ấy là mẹ cô, không phải mẹ tôi, xin hỏi đối với một người xa lạ muốn tôi đối với bà ấy khách khí như thế nào?" Hạ Nhược Tâm đi qua hai người, không ai biết trong ánh mắt cô tràn ngập đau xót.

Cô không có mẹ, để cho cô lúc mang thai Tiểu Vũ Điểm bị cô lập, để cho cô quỳ gối cầu xin bà ấy trên mặt đất, để cho cô một mình bị nhốt lại bên ngoài nhà, để cho khi Tiểu Vũ Điểm bị bệnh, bà ta nói Tiểu Vũ Điểm của cô là con hoang đáng chết, lúc đó cô đã không có mẹ rồi.

Có lẽ, ở thời điểm khi cô bốn tuổi đã sớm không có mẹ, cô không biết cái gì là tình thương của mẹ, chính là như thế.

Thẩm Ý Quân không phải mẹ cô mà là mẹ Hạ Dĩ Diên, hiện tại tốt rồi, con gái bà ta sống mới nhớ tới cô, cô Hạ Nhược Tâm thật sự rẻ mạt như thế sao?

"Nhược Tâm, chúng ta đi thôi," Trong tay Cao Dật nắm tay nhỏ Tiểu Vũ Điểm, lại nhẹ nhàng cầm tay  Hạ Nhược Tâm: "Người mẹ ích kỉ như vậy em không muốn nhận cũng không ai sẽ trách cứ em."

Nếu bà ấy ra tay giúp đỡ Hạ Nhược Tâm, như vậy Hạ Nhược Tâm sẽ bán chính mình để trả tiền chữa bệnh cho Tiểu Vũ Điểm sao?

Thẩm Ý Quân bỗng nhiên hoa mắt, nếu không có có Hạ Minh Chính đỡ bà dậy, khả năng bà đã sớm ngã ngồi trên mặt đất.

Tiểu Vũ Điểm quay đầu nhìn Thẩm Ý Quân còn có ông Hạ Minh Chính, đã nhận ra bọn họ, bé mẫn cảm đã cảm giác được mẹ không thích bọn họ, vậy mẹ không thích thì bé cũng sẽ không thích.

Đứa nhỏ...

Thẩm Ý Quân nhìn đứa nhỏ đang quay đầu nhìn mình, trong lòng càng thêm khổ sở. Bà biết nếu thân phận của Tiểu Vũ Điểm bị người ta biết, nư vậy người nhà họ Sở nhất định sẽ cướp bé đi.

Lớn lên xinh đẹp như vậy, cũng không trách được Sở gia muốn đứa nhỏ này.

Tiểu Vũ Điểm vẫn không nói chuyện, chỉ an tĩnh mặc cho Cao Dật dắt tay bé, trên khuôn mặt nhỏ cũng không nhiều cảm xúc. Mà hiện tại vẻ mặt này của bé cùng người vẫn luôn bình tĩnh Sở Luật kia không khác nhau ở chỗ nào.

Nếu bọn họ không phải bố con, hiển nhiên không ai tin tưởng.

Sau khi tất cả mọi người ngồi xong, Cao Dật lại an ủi nắm tay Hạ Nhược Tâm: "Đi lên đi, Nhược Tâm, không phải sợ, còn có anh."

Tiểu Vũ Điểm cũng kéo áo Hạ Nhược Tâm: "Mẹ, không phải sợ, Tiểu Vũ Điểm cũng ở chỗ này."

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vỗ mặt: "Ừm, mẹ không sợ." Cô đứng lên, vì con gái cô nhất định phải kiên trì đến cùng, khổ sở như vậy đã phải chịu thì còn có cái gì không thể chịu.

"Mọi người yên lặng, phiên tòa bắt đầu." Nghe một giọng nói cực kì nghiêm túc, bên trong người cũng không nhiều lắm, tất cả càng thêm yên tĩnh. Đây là một vụ giành quyền nuôi nấng đứa bé, lúc này đứng ở phía trên là một đôi vợ chồng, một đôi đã từng là vợ chồng.

"Thẩm phán, tôi thay mặt Sở tiên sinh Sở Luật, không biết trước khi ly hôn vợ trước Hạ Nhược Tâm là mang thai rồi rời đi. Mà hiện tại, hai người đã có một đứa con gái ba tuổi, cô Hạ Nhược Tâm bây giờ rõ ràng không có năng lực nuôi nấng đứa nhỏ, cho nên thân chủ của tôi yêu cầu quyền nuôi nấng đứa nhỏ, cho đứa nhỏ một hoàn cảnh sinh hoạt tốt hơn.

Luật sư Sở Luật đứng lên, ánh mắt mọi người đều nhìn về phía đứa bé ngồi trên đùi Cao Dật, đứa bé mở to đôi mắt như quả nho đen.

Cao Dật đặt tay lên trên đầu Tiểu Vũ Điểm, cẩn thận ôm con.

Thẩm phán gật đầu một cái, ý bảo bản thân đã hiểu.

"Thẩm phán, chúng tôi điều tra ra được Hạ Nhược Tâm tiểu thư đã từng làm việc trong quán rượu, cho nên thân phận của cô ấy đối với sự trưởng thành của đứa bé sẽ gây bất lợi, cũng sẽ làm quá trình trưởng thành của đứa bé chịu ảnh hưởng không tốt. Cho nên để thể xác và tinh thần khỏe mạnh. đứa nhỏ cần thiết phải về với Sở tiên sinh."

Người phía dưới vừa nghe tới "từng làm ở quán rượu" sắc mặt đều thay đổi. Hạ Dĩ Hiên bĩu môi. thì ra Hạ Nhược Tâm mang mình đi bán à, bây giờ còn diễn cái gì, đứa bé phải về với anh Luật là đúng, nếu cô có một người mẹ làm quá rượu như vậy, cô sẽ cảm giác mất mặt.

Thân thể Thẩm Ý Quân không ngừng run rẩy, bà lắc đầu, không thể tin được, con gái chính mình lại đi tới nông nỗi này...

Thẩm phán bây giờ mới nhìn đến Hạ Nhược Tâm, một gương mặt cứng nhắc, bình tĩnh vô cùng nghiêm khắc.

"Cô Hạ, cô còn gì muốn nói."

Lúc này Hạ Nhược Tâm gắt gao nhìn chằm chằm Sở Luật, trong con ngươi hận ý khiến Sở Luật chỉ bình tĩnh bên ngoài nhưng bên trong đã xuất hiện vết rách, đừng hận anh, cũng không nên trách anh, anh không có lựa chọn.

Hạ Nhược Tâm đứng lên, nhìn quanh mọi người bốn phía, người hiểu người không hiểu, phần lớn là cười châm chọc cô, bọn họ đang cười nhạo cô, bọn họ cũng mỉa mai, nhưng bọn họ có tư cách sao?

Cô lại là nhìn về phía Cao Dật còn có Tiểu Vũ Điểm, Cao Dật cười cổ vũ với cô. Cô thấy được ánh mắt thân thiết, bao dung quá khứ uất ức cùng tủi thân của cô.

"Mẹ, cố lên," Môi hồng Tiểu Vũ Điểm hơi động, tay nhỏ nắm thành quyền.

"Bốn năm trước, tôi nghĩ không ai quên, tôi bởi vì lí do gì ly hôn với Sở tiên sinh chứ?" Lời cô vừa nói ra, sắc mặt Sở Luật thay đổi, vợ chồng Sở gia sắc mặt cũng thay đổi. Sự tình bốn năm trước, bôi nhọ danh dự Hạ Nhược Tâm mọi người đều biết, một khoảng thời gian luôn lên trang nhất, trong một đoạn thời gian sau khi cô biến mất, gần như đều thành gièm pha cho mọi nhà.

"Bốn năm trước bởi vì tôi bị bắt gian trên giường, như vậy Sở tiên sinh có thể khẳng định con gái tôi sẽ là của Sở gia mà không phải của người đàn ông kia, hoặc không phải một người đàn ông khác.

Tay Sở Luật đặt trên đùi nắm chặt. Đôi mắt luật sư cũng lóe lên, lúc này từ trên bàn lấy tài liệu ra: "Thẩm phán, đây là kết quả kiểm tra DNA của Sở tiên sinh và con gái, có thể hoàn toàn chứng minh, đứa bé đó đúng là con gái ruột của Sở tiên sinh."

Hạ Nhược Tâm nghiên nhìn nhìn thứ trong tay luật sư, cười nhạt một tiếng. Trong mắt cô giễu cợt càng đậm, Sở Luật à Sở Luật, anh ta đúng là đã chuẩn bị tất cả, ngay cả cái này cũng chuẩn bị tốt.