Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 652: Cô cũng phải đi



Bé cũng chỉ có ông nội, ông nội là ông nội của bé, và bé cũng có mẹ, có bố, không cần một người bố mẹ khác, kể cả bà nội bé có thể không cần.

Sở Tương không thích bé, tất nhiên là bé cũng không thích Sở Tương.

Buổi tối, Sở Tương ngủ cùng Tống Uyển, còn Tiểu Vuc Điểm ngủ cùng Sở Giang.

"Giường lớn như vậy mà, thêm một đứa nữa ngủ cũng đâu có gì cơ chứ? Cứ phải tách ra?" Trong miệng Tống Uyển thỉnh thoáng oán giận, bên cạnh đã sắp xếp sẵn thêm một cái chăn mềm mại, mac trong lòng không thoải mái.

"Hương Hương không thích Tiểu Vũ Điểm." Sở Giang nhất quyết phải chọc vào điểm yếu trong lòng Tống Uyển.

"Tiểu Vũ Điểm cũng không thích Sở Tương," Ông nói đi nói lại nhiều lần, lại còn chém thêm một dao.

Tống Uyển than một tiếng: "Tôi cũng biết, chỉ là đứa nhỏ này nhân nuôi rồi, thủ tục cũng đã làm, nếu trả lại, nói chung là không tốt, hơn nữa là nuôi nấng lâu như vậy, sớm đã có cảm tình..."

"Vậy đừng nói nữa." Sở Giang trước nay nói chuyện đều nói lời trúng tâm sự, nhà này chỉ cần một ngày Sở Tương còn ở đây thì Tiểu Vũ Điểm và Tống Uyển sẽ không bao giờ nảy sinh cảm tình bao nhiêu cảm tình, đừng trách ông bất công, ông cả đời chỉ có duy nhất một đứa cháu gái này thôi.

Lúc tối, Sở Giang cùng cháu gái chơi rất nhiều trò chơi trí tuệ, như ghép hình, ông kinh ngạc khi phát hiện ra IQ của Tiểu Vũ Điểm tuyết đối không thấp, không hổ danh con cháu nhà họ Sở.

Nhưng sức khoẻ con bé không được tốt lắm, chơi được một lúc đã buồn ngủ rồi, trên bàn trò chơi ghép hình của bé gần như không sai chút nào.

"Cốc cốc..." Tiếng gõ cửa bên ngoài nhẹ nhàng. Sở Giang mở cửa ra, vừa thấy con trai, tay cũng buông lỏng, nhường đường cho con đi vào.

"Ngủ rồi." Sở Giang nhỏ giọng nói.

"Con lại đây xem con bé." Sở Luật bước nhẹ tới, ngồi xuống, cũng chỉ có lúc này mới có thể nhìn được con gái nhiều hơn một chút. Anh run rẩy vươn tay kéo chăn lên cho con, nhét tay con vào bên trong chăn, chỉ là khi tay anh nắm được bàn tay bé nhỏ, nháy mắt máu nóng toàn thân anh như đang sôi trào.

Hốc mắt anh nóng lên, cổ hỏng thắt nghẹn, thanh âm anh khàn khàn.

Đây là huyết thống ư, đây là tình cha con ư.

Là anh không tốt, là anh không cứu con gái anh để con phải chịu nhiều đau đớn, khổ sở như vậy. Nếu có thể cho anh một cơ hội, cho dù muốn lấy mạng anh, anh cũng sẽ không để con phải chịu nhiều cực khổ như thế. Đây vốn dĩ là công chúa bé nhỏ của anh, anh dùng tất cả tình yêu dành cho đứa trẻ, nhưng anh đã làm cái gì.

Lúc này, một bàn tay đặt trên vai, nhẹ nhàng vỗ về.

"Thời gian còn rất dài, con bé còn nhỏ, tin bố đi, một ngày nào đó, con sẽ được tha thứ."

"Cho dù là đứa bé, hay là... cô ấy."

"Bố, cảm ơn bố." Sở Luật cẩn thận áp lòng bàn ở trên mặt con gái: "Đứa nhỏ này lớn lên thật tốt."

"Đúng vậy." Vẻ mặt Sở Giang cũng tự hào: "Sao cháu gái Sở Giang ta có thể lớn lên không tốt được, hơn nữa tính cách bé cực giống con." Sở Giang đi đến, giữa hai người lớn là một đứa bé nho nhỏ, bọn họ khó có khi cảm nhận được kết nối từ máu mủ thiêng liêng.

Ngày hôm sau, Hạ Nhược Tâm đến đây đón con gái. Tiểu Vũ Điểm được ăn mặc sạch sẽ, bụng ăn cũng no căng, khuôn mặt nhỏ hồng hào, được chăm nom rất nhiều.

"Ông nội, hẹn gặp lại..."

Bé giơ tay vẫy vẫy với Sở Giang, Sở Giang cũng ngẩng mặt lên, nhưng trong đôi mắt bình tĩnh kia lại nóng hổi, thật là không có tiền đồ, khóc cái gì cơ chứ, có lần đầu còn không phải sẽ có lần thứ hai sao.

Về sau đưa cháu gái đến đây nhiều hơn là được.

Hạ Nhược Tâm bế con gái lên, Tiểu Vũ Điểm không ngừng kể chuyện trong nhà ông nội với mẹ. Hạ Nhược Tâm lắng nghe, thi thoảng sẽ đáp lại bé vài câu.

"Chị gái nhà bà nội không thích Tiểu Vũ Điểm, nhưng Tiểu Vũ Điểm cũng không thích chị ấy, Tiểu Vũ Điểm chỉ cần ông nội, không giành bà nội với chị ấy.

"Mẹ, chú xấu xa cũng tới, chú xấu xa không đẹp bằng bố, Tiểu Vũ Điểm cũng không thích."

"Chú rất tốt, còn mua búp bê cho Tiểu Vũ Điểm, nhưng búp bê bị chị gái cầm đi rồi."

"Vậy của Tiểu Vũ Điểm đâu?" Hạ Nhược Tâm ngừng lại, cúi hỏi có vẻ như không con gái quá tức giận: "Bị cướp, buồn sao?"

"Không." Tiểu Vũ Điểm dùng sức lắc đầu: "Tiểu Vũ Điểm có búp bê, không cần thêm búp bê nữa, nếu không búp bên sẽ cô đơn.

Hạ Nhược Tâm mỉm cười, tiếp tục ôm con gái đi về.

Chuyện nhà họ Sở cô sẽ không tham gia, đối với cô mac nói, Sở Giang chỉ là ông nội của Tiểu Vũ Điềm mà thôi, đồ nhà Sở gia cô cũng không có hứng thú, bốn năm trước cô không lấy bất kì cái gì, bốn năm sau cũng sẽ không.

Dù sao bọn họ cũng sắp rời đi rồi, Cao Dật nói hộ chiều đã làm đầy đủ, quả nhiên một số thủ tục phải chờ lâu như vậy đều do Sở Luật.

Lại nhắc tới cái tên này, trong lòng cô lại không dậy sóng.

Là do không yêu ư, cô nhẹ nhàng cắn môi.

Hoá ra trên đời này thật sự không có tình yêu vĩnh hằng, cô cho rằng sẽ yêu anh đến chết, mà hiện tại cô không chết, nhưng dường như không yêu.

Nhưng khoảng thời gian gần đây để Tiểu Vũ Điểm gặp ông nội nhiều hơn. Sở Giang rất yêu thương Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng rất yêu Sở Giang, nhiều người yêu, Tiểu Vũ Điểm thật ra rất hạnh phúc.

Cuối tuần lại tới.

Đỗ Tĩnh Đường dùng tay chắn trước mắt, che đi ánh sáng chói chang bên ngoài.

Hôm nay mặt trời rất đẹp nha.

"Đi thôi, bé đáng yêu, chú đưa cháu đi ăn gì đó nhé." Anh ôn Tiểu Vũ Điểm lên, đặt ở trong xe, chỉ là anh nhìn thấy một đứa khác lại có chút nhức đầu.

Anh chỉ mang một đứa thôi được không. Hai đứa, anh thật sự có có tâm mà không có lực, đứa trẻ này rất khó chiều, thật sự.

"Chú, cháu cũng phải đi." Sở Tương buông tay bảo mẫu ra, chạy tới, ôm chặt chân Đỗ Tĩnh Đường không buông. Đỗ Tĩnh Đường không còn cách nào, cũng chỉ có thể mang nó vào trong xe.

Thật sự anh chỉ thích bé đáng yêu thôi nhé, không có cách nào, anh chính là bất công đấy.

Anh dừng xe lại, một tay ôm một đứa bé vào bên trong trung tâm thương mại, ở đây có bánh ngọt mà trẻ con thích, danh tiếng không tồi, con nít rất thích, ngay cả anh nháy mắt liền trở thành ông bố bỉm sữa, mỗi tay trông một đứa.

Chờ đến khi hai đứa nhỏ ăn xong, anh hậu hạ đứa này lại trông nom đứa kí, bản thân ăn không được bao nhiêu, lúc đi ra vẫn rất đói bụng."

"Hai cháu chờ chú ở đây, không được chạy loạn, chú mua cho cháu kem ly.

"Chú, cháu cũng đi." Sở Tương kéo tay Đỗ Tính Đường, sống chết cũng không muốn ngây ngốc tại chỗ này.

"Cháu ngoan ngoãn ở đây, chỗ đó nhiều nhiều, cẩn thận cháu bị bẹp chết."

Ấn đường Đỗ Tĩnh Đường đau nhức, lại xách Sở Tương lên đặt ở trên ghết, nơi này có thể yên tâm hơn, trước bàn dân thiên hạ trẻ con cũng không có khả năng bị bắt cóc, vì chỗ kia đông người nên anh không yên tâm.

Tiểu Vũ Điểm nhảy xuống ghế, tới một bên ngắm hoa, cơ thể bé nhỏ ngồi xổm xuống, một lúc ngửi bên này, một lúc lại ngửi bên kia, hương thơm, chính là hương thơm.

Mà lúc này, một người đàn ông lén lút đi đến ngồi ở trước mặt Sở Tương, ánh mắt anh ta dừng trên người Sở Tương hồi lâu, rồi mới lấy từ trên người ra một bức ảnh chụp trộm.