Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 654: Sở tổng, một mình mày đến



Ha ha... Tao muốn thế nào á?" Lại là thanh âm quái đản này, nghe loại người quái dị này nói thôi mà lông tơ cũng dựng đứng cả lên.

"Anh muốn bao nhiêu tiền đều có thể, nhưng tôi cảnh cáo anh, không được động vào dù chỉ là một sợi tóc của con gái tôi." Cơ thể Sở Luật vô cùng căng thẳng, toàn bộ cơ bắp đều căng cứng theo.

"Tao muốn cái gì à, bây giờ tao không nói cho mày, tao chỉ cần một mình mày đến đây đổi lấy mạng con gái mày. Con gái mày lớn lên thật là xinh đẹp nha, mày dám báo cảnh sát tao sẽ lập tức chặt một bàn tay của nó, nhất định nó sẽ rất đau."

Trong lòng Sở Luật bỗng nhiễn khẩn trương, bởi vì anh đã nghe được trong điện thoại Tiểu Vũ Điểm đang không ngừng gào khóc, còn đang đòi mẹ.

"Cái gì tôi cũng đáp ứng anh, nhưng anh không được làm tổn thương con gái tôi, anh nói tôi địa chỉ, tôi lập tức đi." Sở Luật vội vàng mở miệng, anh không thể ngồi yên được, con gái anh đang khóc, con bé đang khóc.

"Ôi, thoạt nhìn Sở tổng lạnh lùng vô tình, thế nhưng lại là một người bố thương xót con gái, thật đúng là ngàn năm có một nha." Giọng nói người đàn ông càng thêm quái dị: "Một mình mày đến kho hàng bên cạnh nhà ga, nhớ chỉ một mình mày, nếu mày mang nhiều hơn một người, tao sẽ lập tức không khách khí, đứa bé này nhỏ quá, tao bóp một chút là xương cốt đã có thê nát."

Người đàn ông cười bừa bãi, sau đó "bộp" một tiếng, anh ta cúp máy. Hồi lâu sau Sở Luật mới thu hồi di động, anh thả lại điện thoại vào túi quần, sau đó nhìn thật sâu bố mẹ mình, rồi đến Hạ Nhược Tâm. Người kia rõ ràng không phải nhằm vào Tiểu Vũ Điểm mà là anh. Anh cũng biết rõ bản thân sẽ gặp chuyện cực nguy hiểm, nhưng trong lòng anh chỉ có Tiểu Vũ Điểm để an ủi, chỉ cần anh đến chậm một phút thì Tiểu Vũ Điểm sẽ nguy hiểm nhiều một phần.

"Em yên tâm, anh sẽ đưa Tiểu Vũ Điểm về cho em." Anh đi đến bên cạnh Hạ Nhược Tâm, tay đặt ở bên người dùng sức nắm chặt, thật ra anh rất muốn chạm vào mặt cô, chỉ là, anh không thể.

Môi Hạ Nhược Tâm hơi run run, dường như cảm giác được tuyệt vọng trong mắt Sở Luật.

"Em đang lo lắng cho anh sao?" Đột nhiên trên mặt Sở Luật nở nụ cười khiến ngũ quan quá lạnh lùng của anh cuối cùng cũng dịu dàng hơn. Người đàn ông này thật ra cũng không lãnh khốc như trong tưởng tượng của người khác. Trái tim anh cũng sẽ mềm mại khi ở trước mặt người con gái mình yêu, anh quan tâm người trước mặt không hề giống người đàn ông trên thường trường hô mưa gọi gió mà là người đàn ông bình thường, có máu có thịt, và có trái tim.

Hạ Nhược Tâm nâng mí mắt, khẽ mấp máy môi cũng không nói gì, nhưng đôi mắt của cô không ngừng long lanh đã nói cho anh tất cả.

"Nhược Tâm, như vậy là đủ rồi, là anh thuếu em, anh vĩnh viễn đều không thể trả hết. Cho nên, em yên tâm, anh sẽ không giành Tiểu Vũ Điểm của em, tất nhiên cũng sẽ không để bất cứ kẻ nào, bất luận nguy hiển gì cướp Tiểu Vũ Điểm của em đi.

Anh nói xong, mở cửa đi nhanh ra ngoài.

"Anh họ, anh muốn đi làm gì?" Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đuổi theo, sao anh ấy lại cái gì cũng không nói, cứ như vậy rời đi, anh ấy muốn làm gì chứ?

"Anh muốn đi cứu con gái của anh." Bước chân Sở Luật cũng không ngừng lại, cho dù có bao nhiêu nguy hiểm, Tiểu Vũ Điểm, anh nhất định sẽ cứu.

"Vấn đề là một mình anh đi, anh họ, như vậy quá nguy hiểm." Đỗ Tĩnh Đường vội chắn trước mặt anh, bây giờ anh ấy có phải là Sở Luật hay không, sao lại có thể ngu ngốc như vậy, một người, nhiều nguy hiểm như vậy, rõ ràng người này là nhắm vào anh ấy, nếu đi thật xảy ra nguy hiểm làm sao bây giờ?

"Hắn muốn anh một người đi, nếu không sẽ lập tức đả thương Tiểu Vũ Điểm, mà anh cũng không thể để con gái anh chịu một chút tổn thương nào." Bây giờ anh không phải là Sở Luật, không phải là ông chủ của tất cả tổng giám đốc tập đoàn Sở thị, mà anh chỉ là một người bố, một người bố đang lo lắng cho con gái của mình, anh không có cách nào làm cho bản thân bình tĩnh.

"Anh họ, anh không thể đi một mình, như vậy quá nguy hiểm," Đỗ Tĩnh Đường một tay lại kéo Sở Luật lại, anh không thể để anh ấy làm xằng bậy, sự tình là cho anh gây ra, Tiểu Vũ Điểm là do anh đánh mất, muốn đi cũng phải là anh đi mới đúng, anh không phải người trốn tránh trách nhiệm, anh sẽ tìm được Tiểu Vũ Điểm.

"Bọn họ chỉ muốn anh, Tĩnh Đường, hơn nữa em quên mất sao, trước kia anh đã làm gì?" Kéo tay Đỗ Tĩnh Đường ra, cánh tay trượt xuống khoảng không, trong ánh mắt càng sâu.

Nói xong, anh mở cửa xe ra, trước mắt Đỗ Tĩnh Đường càng xa, tay anh dùng sức nắm chặt tay lái.

Tiểu Vũ Điểm, không phải sợ, ba ba sẽ đến cứu con, con không phải một mình, con có mẹ, cũng có ba ba, ba ba trước nay đều chưa từng yêu con, chưa từng thương con, cũng chưa từng ôm con, cho nên cho dù là không muốn ba ba sống cũng sẽ cứu con ra.

Sở Luật dừng xe lại, anh không thể mạo hiểm, cũng mạo không nổi, cho nên anh thật sự đi một mình, càng không báo cảnh sát vì muốn con gái anh tuyệt đối an toàn. Mà hiển nhiên người bắt cóc Tiểu Vũ Điểm đã bị điên rồi, không ai đi giảng đạo lý vớ một kẻ điên, bởi vì hắn không có đạo lý có thể nói.

Kho hàng bên cạnh nhà ga, anh ngẩng đầu, nguy hiểm nheo hai mắt, sau đó đi vào, mặc kệ bên trong có bao nhiêu nguy hiểm, con gái anh, anh nhất định cứu rồi.

Bên trong kho hàng không bật đèn, nương theo con đường không có ánh sáng, Sở Luật chỉ bước về phía trước theo trực giác, bởi vì không khí bốn phía không lưu thông nên không khí bên trong vô cùng khó chịu, mùi bụi ẩm mốc, thậm chí ở một nơi tối tăm như này sẽ làm cho người ta áp lực khổ sở.

Sở Luật đột nhiên dừng bước, bởi vì, cách đó không xa có thanh âm truyền tới rõ ràng.

"Bộp, bộp, bộp..." Tiếng vỗ tay không ngừng truyền đến, kho hàng tối tăm trong tức khắc ánh sáng chưng, bị ánh sáng mãnh liệt chiếu thẳng vào mắt làm Sở Luật trong thời gian ngắn không thích ứng được với ánh sáng hiện tại.

"Sở tiên sinh thật sự đến, không hổ danh là Sở Luật." Tiếng vỗ tay ngừng lại, giọng nói trong điện thoại không giống nhau, hiển nhiên người này đã chuẩn bị tất cả, ngay cả giọng nói cũng trải qua xử lí.

"Con gái của tôi đâu?" Sở Luật đứng thẳng lưng, nhìn thẳng vào hai mắt âm trầm của người đàn ông thấp bé trước mặt, trong trí nhớ của anh dường như không đắc tội với một nhân vật như vậy, tất nhiên trong trí nhớ cũng chưa từng xuất hiện khuôn mặt như vậy.

"Con gái mày?" Người đàn ông lùn đột nhiên cười quái dị: "Con gái mày ở đâu đương nhiên phải hỏi vợ của mày, không đúng, là vợ trước mới đúng, cái chủ ý này là do cô ta nghĩ ra, cho nên đừng xem thường đàn bà, một khi đàn bà tàn nhẫn còn hơn đàn ông nhiều."