Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 659: Anh có hơi đáng thương



Có điều anh lại kì lạ nhìn tiểu gia hỏa đang ở trong vòng tay Sở Luật, hình như tiểu gia hỏa này không bài xích anh họ nữa, mặc dù vẫn không gọi anh ấy là bố nhưng cũng coi như mọi chuyện tốt đẹp mới bắt đầu phải không.

Anh họ cũng chỉ có một đứa con gái có thể gọi là anh là bố, ngoại trừ Sở Tương, đứa bé đó cũng chỉ có Tống Uyển thích.

Đúng rồi, anh lần này tới không phải trách mắng mà là có chuyện lớn.

"Tên Mễ Đông Phong kia theo ý của anh thì hắn đã được đưa đến bệnh viện tâm thần, cho dù hắn có bình thường hay không thì cũng ở đó ngây ngốc cả đời, dù không có bệnh, ngây người mười mấy năm cũng sẽ biến thành có bệnh."

Sở Luật đối với kết quả như vậy cũng không có vừa lòng. Vốn anh tính cho anh ta đi ngồi bóc lịch trong tù cả đời, nhưng cảm thấy như vậy quá dễ dàng cho anh ta, anh ta đối với anh thế nào cũng được nhưng anh ta nhất định không được có chủ ý lên người Tiểu Vũ Điểm, Sở Luật anh chỉ có một đứa con gái. Anh sẽ không để con gái con gái bị tổn thương.

"Còn có, Lý Mạn Ni..." Đỗ Tĩnh Đường cẩn thận quan sát sắc mặt Sở Luật, phát hiện trên mặt anh ấy không có nhiều biến hóa. Nhưng bọn họ sẽ không tha thứ cho cô ta, chưa nói đến cô ta cho Sở Luật uống thuốc ức chế thần kinh, lại một lần suýt hại chết Tiểu Vũ Điểm, lúc này đây lại bắt cóc Tiểu Vũ điểm, cô ta ngay cả một đứa bé ba tuổi cũng không buông tha, loại phụ nữ này quả thực không thuốc nào cứu chữa được.

"Ừm, cô ta làm sao vậy?" Sở Luật kéo chăn đắp phía dưới cằm con gái, không màng chân mình có bao nhiêu đau đớn, bây giờ trong mắt anh chỉ có Tiểu Vũ Điểm, căn bản không có bản thân, mà anh đang bị thương ở trước mặt con thì không đáng nhắc tới.

"Cô ta bởi vì cách đây không lâu đã ép buộc phá thai, hơn nữa nhất thời cảm xúc quá mức kích động, cho nên bị chảy máu tử cung, bây giờ..." Đỗ Tĩnh Đường ngừng một lúc, sau đó tiếp tục nói: "Tử cung của cô ta phải cắt bỏ, về sau không có khả năng mang thai, cho nên anh họ, đây cũng được coi là báo ứng của cô ta, đối với một người phụ nữ mà nói không có tử cung, cô ta cũng không phải là một người phụ nữ."

"Anh biết rồi." Sắc mặt Sở Luật vẫn bình tĩnh như cũ, nhưng môi mỏng của người đàn ông lại mím thẳng, giữa anh và Lý Mạn Ni không biết là ai hại ai, bọn họ thật sự đã thanh toán xong, ai cũng sẽ không thiếu ai, bọn họ là người xa lạ, cuộc sống bốn năm qua cũng kết thúc tại đây đi.

"Chuyện Lý gia, không cần lo, có khi người sống còn thống khổ hơn là chết, để cho cô ta hưởng thụ cuộc sống những năm tháng còn lại, nhất định những khi cô ta nhớ lại cũng sẽ không được tốt đẹp." Trong mắt anh lóe ánh sáng vô tình.

"Được, em biết rồi." Đỗ Tĩnh Đường nhớ kỹ, nhưng nghe tới từ tự sinh tự diệt này sao anh lại có cảm giác da đầu tê dại.

Anh chìa tay về phía Sở Luật. Mặt Sở Luật chỉ kì lạ nhìn tay anh, không rõ ý Đỗ Tĩnh Đường, nhưng anh theo bản năng ôm chặt con gái trong lòng.

"Anh họ, mang bé đáng yêu cho em." Bàn tay Đỗ Tĩnh Đường càng chìa dài ra, lớn mật dường như muốn Sở Luật trực tiếp băm vằm tay anh.

"Anh họ, người bố đó của bé tới, chúng ta phải mang bé cho người bố đó."

Gương mặt Sở Luật xuất hiện một nỗi đau đớn, anh cúi đầu nhìn con gái thơm thơm ngủ trong lòng mình, cuối cùng chỉ có thể cắn chặt răng giao Tiểu Vũ Điểm cho Đỗ Tĩnh Đường.

"Anh họ, em đi rồi chốc nữa bác gái và bác trai sẽ đến thăm anh, bọn họ đã trực ở đây cạnh anh ba ngày, mới về không lâu, anh hãy tận lực giả vờ như không có chuyện gì nhé."

"Ừm, anh biết rồi, anh nói thật nhiều câu vô nghĩa." Sở Luật cầm bát lên ăn, nhưng không có một chút hương vị gì, anh chỉ không ngừng ăn, đôi mắt đen hơi rũ xuống, không ngẩng lên nhìn Tiểu Vũ Điểm trong lòng Đỗ Tĩnh Đường.

Cửa nhẹ nhàng được đóng lại, Sở Luật vẫn như cũ không ngừng ăn cơm, cổ họng anh nghẹn lại, sau đó tiếp tục ăn, cho đến khi dạ dày anh đau thắt anh vẫn không ngừng. Anh cúi đầu, nhìn vòng tay ôm ấp trống trơn, rõ ràng vừa rồi anh vừa ôm con gái anh, nhưng hiện tại anh chỉ có thể chịu đựng bốn bề trống vắng cũng không có một chút tức giận.

Thật ra anh rất luyến tiếc phải buông con gái ra, nhưng Tiểu Vũ Điểm lại là con của người khác mà không phải anh. Anh không biết bản thân có thật đáng buồn hay không, chỉ biết mình đang bị trừng phạt đúng tội danh do bản thân gây nên.

Cao Dật tiếp nhận Tiểu Vũ Điểm đang ngủ trong lòng Đỗ Tĩnh Đường, anh cẩn thận ôm đứa bé, nói cảm ơn đối với Đỗ Tĩnh Đường.

"Không cần nói cảm ơn, theo quan hệ huyết thống tôi là chú họ của con bé." Chỉ là quan hệ huyết thống nhưng không thể bằng hiện thực. Anh ngượng ngùng cười, thật ra anh đau lòng anh họ, người cao cao tại thượng, quá tin tưởng chính mình, chỉ là khi anh ấy tỉnh ngộ đã không có người tha thứ cho anh ấy.

"Tôi phải cảm ơn anh." Thanh âm Cao Dật ở đâu cũng khách khí, dường như cố ý kéo xa khoảng cách. "Tôi đi trước." Anh ôm Tiểu Vũ Điềm yên ổn, gật đầu với Đỗ Tĩnh Đường, sau đó đi đến xe ô tô, bé đã đến được khá lâu, xem đi, mệt ngủ rồi.

"Ba ba..." Thanh âm mềm mại từ trong lồng ngực anh truyền ra, tay Tiểu Vũ Điểm nắm chặt áo Cao Dật: "Ba ba, Tiểu Vũ Điểm còn muốn ăn nữa." Nói xong bé còn chu chu cái miệng nhỏ, hiển nhiên vẫn chưa ăn no.

Sắc mặt Cao Dật hơi tối sầm: "Tiểu Vũ Điểm nói cho bố, con kêu bố này là gọi ai?" Thật sự huyết thống không có cách nào thay đổi sao?

Anh dùng tay nhẹ nhàng vỗ về khuôn mặt Tiểu Vũ Điểm, môi gần như mím chặt.

Trở về nhà, Tiểu Vũ Điểm được ôm đặt lên trên giường ngủ, bé mà chưa ngủ đủ tuyệt đối sẽ không tỉnh dậy.

Cao Dật buông chiếc đũa trong tay xuống, nhìn Hạ Nhược Tâm rũ mi có tâm sự, một ngày đó Tiểu Vũ Điểm bị bắt cóc cũng đã qua mấy ngày rồi, vì nguyên nhân quá mức sợ hãi nên ngay cả gần đây Tiểu Vũ Điểm cũng không để bé đi học.

"Nhược Tâm, em yên tâm, anh ta không sao, đôi chân kia cứu được." Cao Dật một lần nữa cầm đũa lên, biết cô bây giờ đang thất thần vì gì? Trong lòng anh có một cảm giác hụt hẫng, tuy rằng Hạ Nhược Tâm cái gì cũng không nói, nhưng mà từ trước đến nay cô không phải là một cô gái có thể che giấu hoàn hảo tâm tư.