Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 688: Me, con đã về



“Chị dâu…” Anh gọi vậy chắc không sai chứ, anh đem tay đặt lên đầu, cười lộ ra một hàm răng trắng: “Chị khỏe không, chị dâu. Em là Cao Hân, là em trai của anh, là em ruột. Năm nay mười chín tuổi, còn đang học đại học, cũng sắp tốt nghiệp. Em muốn trở thành một nhà thám hiểm.” Có điều xem ra đây chỉ là giấc mộng, bởi vì mẹ anh không cho, anh trai anh cũng không cho, cho nên chỉ có thể là ước mộng, không thể thực hiện.

Hạ Nhược Tâm ngượng ngùng cười cười, rốt cục vẫn chưa quen danh xưng vợ chồng với Cao Dật, câu “chị dâu” kia khiến cô có chút chột dạ.

“Anh trai, chúng ta về đi. Mọi người nếu biết anh về chắc chắn sẽ rất vui vẻ.” Anh cố ý nhìn thoáng qua đứa bé trong lòng Cao Dật. Kỳ thật anh có thể đoán được đứa bé này không phải con của anh trai mình, bởi anh trai anh mới đi khoảng ba năm, không có chuyện có một đứa con lớn như vậy. Nhưng cũng không sao, chỉ cần anh trai thích, anh và mẹ đều sẽ ủng hộ.

Nhưng còn, anh nắm chặt tay mình, còn hai người kia làm sao bây giờ, hẳn không dễ nói chuyện.

“Nhược Tâm, chúng ta đi thôi.” Cao Dật kéo tay Hạ Nhược tâm, biết cô hiện tại nhất định sẽ căng thẳng bèn nói nhiều một chút để cô được thoải mái.

“Đây là em trai anh. Lúc anh rời đi nó vẫn còn như này.” Anh đưa tay lên ngang bả vai mình. “Hiện tại đã cao bằng anh rồi.” Anh nói làm Cao Hân lập tức vênh mặt, xem đi, đây là thời gian, cũng là kết quả. Trước kia cứ nói anh lùn chỉ có thể chơi bóng đá, hiện tại anh đều có thể chơi bóng rổ.

Cao Dật nói có chút móc nhưng có thể thấy Cao Dật rất thương người em này, Hạ Nhược Tâm thực sự có chút hâm mộ. Từ bé cô đã bị một người kia khi dễ, trước nay cũng không biết cảm giác tình cảm chị em là gì. Hạ Dĩ Hiên gọi cô là chị kỳ thật cũng là đem cô trở thành người để chơi, để đọc, còn có khi thành đối tượng để bắt nạt. Mà hiện tại anh em Cao gia có sự thân mật rất tự nhiên, cô liền thấy rõ ràng đây mới là huyết thống chân chính, tình thân chân chính.

Tiểu Vũ Điểu dụi hai mắt của mình. “Ba…” Âm thanh mềm mại vang lên, Cao Dật dừng bước xốc lại Tiểu Vũ Điểm. Anh nhẹ nhàng kéo hai tay đang dụi mắt của bé ra liền thấy bé đã mở hai mắt, quả nhiền là tỉnh ngủ.

Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn bốn phía xung quanh. Mọi người đi lại đều là tóc vàng, tóc đỏ không thấy màu đen, bé nhìn kỹ đôi mắt người khác, đều giống đôi mắt của búp bê nha.

Bé còn đang tò mò xung quanh thì thấy mình bị một người xa lạ ôm vào lòng.

“Oa, thật đáng yêu!” Cao Hân sờ sờ khuôn mặt nhỏ của Tiểu Vũ Điểm, không khỏi kinh ngạc kêu một tiếng. Thật sự rất đáng yêu, anh chưa từng gặp đứa bé nào đáng yêu như vậy. Người nho nhỏ, trắng nõn, thật đúng là một tiểu mỹ nhân phương Đông.

Tiểu Vũ Điểm mở to hai mắt, sau đó kỳ quái gặm gặm ngón tay mình. Bé nhìn Cao Dật, rồi lại nhìn Cao Hân đang ôm mình.

“Sao lại có hai ba?” Bé chu miệng kỳ quái hỏi, chẳng lẽ Tiểu Vũ Điểm đang nằm mơ.

Cao Hân vẫn đang nghịch má của Tiểu Vũ Điểm: “Chú không phải là ba, chú là chú của con.” Thật quá đáng yêu, anh không muốn buông tay.

“Anh trai, anh lái xe đi.” Anh nói rồi ném chìa khóa cho Cao Dật, còn bản thân ôm Tiểu Vũ Điểm đi chơi. Nhưng đột nhiên anh nhớ ra cái gì, đi tới gần Cao Dật nhỏ giọng nhắc nhở.

“Anh, cô ấy cũng ở đây, phải làm sao bây giờ?” Anh có chút khó xử nói. Bọn họ trở về nhất định sẽ thấy cô ấy, khi đó nếu hai người phụ nữ này gặp nhau sẽ thật đáng sợ.

“Anh sẽ giải quyết.” Thân thể Cao Dật cũng cứng đờ, thần sắc vốn ôn hòa dần dần đanh lại. Hạ Nhược Tâm không rõ bọn họ ở đây to nhỏ điều gì. Anh làm sao vậy, dường như từ lúc anh tới đây có chút gì đó không giống bình thường, chỉ là chỗ nào không giống thì cô thật sự không nói ra được.

“Chúng ta đi thôi, không cần lo lắng. Có anh ở đây, em chỉ cần tin tưởng anh là được.” Cao Dật xoay người vẽ khoác vai Hạ Nhược Tâm an ủi cô. Mà lúc này anh mới nhận ra chính mình cũng có nhiều sự việc chưa nói cho cô.

Nhưng thật sự chỉ cần cô tin tưởng anh là được.

“Được.” Hạ Nhược Tâm cười, cô không hỏi, cũng không dò hỏi, cô tin tưởng anh. Cô theo anh ngồi vào ghế phía trước xe, Cao Hân vui vẻ không ngừng chơi với tay mập mạp của Tiểu Vũ Điểm, Tiểu Vũ Điểm cũng rất ngoan không giãy giụa.

Xe đã đừng ở một khuôn viên một tòa nhà cực lớn. Thật sự là một trang viên không nhỏ, bên trong đều trồng hoa tường vi các màu, trong không khí cũng thoang thoảng mùi hoa, khi nồng khi nhạt. Dường như lọt vào thế giới hoa, đại dương hoa, lại cũng phải cẩn thận kẻo bị gai đâm vào.

Cao Dật xuống xe, đã ba năm anh không quay lại ngôi nhà này nhưng anh vẫn luôn nhớ kỹ mọi thứ ở nơi này.

Đây là nhà anh.

Anh một tay nắm tay Hạ Nhược Tâm, một tay cầm tay nhỏ của Tiểu Vũ Điểm đi vào bên trong.

Lúc này, bên trong phòng khách, một đôi vợ chồng trung niên không ngừng nhìn về phía bên ngoài. Người đàn ông có gương mặt bình tĩnh nhưng cũng có chút ngóng chờ, còn người phụ nữ lại rất nôn nóng. Bên cạnh họ còn có một cô gái trẻ tuổi, cô nâng lên mặt, hàng mi dài dười như ẩn giấu điều gì đó, hay tay nắm chặt, dùng sức bóp.

“Dật…” Đột nhiên cô gái lên tiếng, ánh mắt vô cùng tham lam đều dừng trên người Cao Dật đang đi vào. Chỉ có điều khi cô thấy Cao Dật đi vào cùng một người phụ nữ thì đôi mắt không khỏi trừng lớn một ít, sắc mặt cũng bắt đầu biến thành trắng bệch.

Cao Dật đi vào, vừa thấy cô gái trẻ tuổi kia trong ánh mắt lại có một chút khó chịu, sau đó ánh mắt anh dừng trên người đàn ông trung niên, ngưng lại một lúc, dường như cũng không biểu lộ nhiều cảm tình. Tới khi anh gặp đôi mắt quen thuộc mang theo ánh mắt hiền lành anh mới cười.

“Mẹ, con đã về.”

“Còn biết đường về?” Người đàn ông trung niên hừ lạnh một tiếng, dường như không không trông mong thấy Cao Dật, nhưng mẹ của Cao Dật hiển nhiên là đã ngồi không yên.

“Tiểu Dật! Con thật sự đã về?” Bà đứng lên, trực tiếp đi về hướng đứa con trai đã bỏ nhà đi từ ba năm trước. Mặc kệ nó đã bao nhiêu tuổi thì vẫn là con trai của bà.

Cao Dật buông tay Hạ Nhược Tâm ôm lấy mẹ mình, Tiểu Vũ Điểm sợ hãi đứng tránh ở phía sau mẹ, ôm lấy chân cô. Trong lòng Hạ Nhược Tâm lúc này tràn đầy phức tạp cùng lo lắng, cô cho rằng Cao Dật chỉ là một bác sĩ bình thường mà thôi. Nhưng cô sai rồi, thân phận Cao Dật giống Sở Luật, cũng không phải là đơn giản. Không phải cô tự ti, chỉ là cô không nghĩ lại bước chân vào một gia đình như vậy. Những nơi như vậy luôn có quá nhiều tính toán cùng vô tình.