Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 713: Sắp cưới



“Thích hợp thì thế nào, không thích hợp lại có thể thế nào?” Cao Dật ném chai rượu trong tay xuống, chuyện anh đã trả lời sao có thể đổi ý. Anh đã chủ động đem chính mình vào địa ngục này, không sống thì chết.

“Được rồi.” Cao Hân không hề khuyên, anh biết anh trai anh cưới Bạch Lạc Âm là đã định rồi. Nhưng có chị dâu như vậy anh thật sự không thấy chút vui vẻ. Gió từ bên ngoài mang đến một ít hơi nước, có lẽ còn muốn tiếp tục mưa, gần đây mưa nhiều, mà gió cũng lạnh, liệu có phải cũng khiến lòng người sẽ ẩm ướt.

Trong vườn tường vi vẫn là nở ra, từng đóa từng đóa, yêu trị như máu.

***

Hạ Nhược Tâm đăng ký mạng cho máy tính xong rồi. Sống một mình lâu rồi cô cảm giác mình chính là người toàn năng, hiện tại cái gì cũng không làm khó cô được, ngay cả mấy chuyện liên quan tới máy tính này cô đều không cần người khác hỗ trợ.

Ấn một nút, còn tốt, đã có thể chạy.

Đây là máy tính cũ, là cô nhờ Cao Hân mua giùm. Tuy rằng là cũ nhưng các chức năng đều còn tốt, sản phẩm công nghệ đổi mới rất mau, kì thật máy tính này cũng mới được chủ cũ mua, mua chưa được bao lâu thì người ta đổi máy tính mới cho nên gọi là máy cũ chứ mọi thứ vẫn còn tốt. Hiện tại thật vừa vặn giúp cô tiết kiệm được chút tiền.

Tiếng Anh của cô không thật tốt, cho nên muốn tìm công việc cũng không phải dễ dàng. Làm phục vụ trong khách sạn thì cô có thể làm được, nhưng lại không quan tâm chăm sóc được cho Tiểu Vũ Điểm.

Cũng không thể đưa Tiểu Vũ Điểm đi nhà trẻ, ngôn ngữ chưa thông cho nên cuối cùng cô vẫn nghĩ có nên làm công việc cũ bán tranh trên web có thể đỡ phần nào. Nếu giống như trước kia một tháng có được mấy ngàn tệ (1 ngàn tệ = 3tr5 đ) cũng giúp hàng ngày không còn khổ sở.

Cô vào chim cánh cụt (QQ), cảm ơn trời đất, máy tính này không khó dùng. Cao Hân cũng cẩn thận giúp cô cài hệ thống tiếng Trung giúp cô, lúc cô thấy được giao diện quen thuộc khiến chóp mũi cô hơi cay cay.

Chim Cánh Cụt vừa vào cô liền tìm Nếu Trời Có Nắng, không biết anh ta có còn nhớ cô không.

Rốt cuộc đã thật lâu cô không còn nhận công việc vẽ tranh minh họa. Suy nghĩ một hồi, cuối cùng cô vẫn gõ vài chữ.

“Anh khỏe không.”

Hồi lâu không thấy tin tức từ bên kia khiến lòng cô trầm xuống, liệu có còn cơ hội không.

Bỗng có thông báo đến, cô vội vàng click mở ra.

Nếu trời có nắng: “Đã lâu không thấy.”

Hạ Nhược Tâm vội vàng gõ phím.

Hạ Chưa*: “Vâng, đã lâu không thấy.”

*Hạ Chưa: Do bản dịch từ đầu là vậy rồi nên mình để yên, ý nick của Hạ Nhược Tâm là Hạ chưa tới (chưa tới mùa hạ).

Nếu trời có nắng: “Dạo này tốt không?”

Cứ như vậy một câu đơn giản nói, cho dù chỉ có bốn chữ lại làm Hạ Nhược Tâm không khỏi cảm thấy âm ấm hốc mắt.

Hạ Chưa: “Vẫn tốt.”

Cô ngừng một chút, cuối cùng vẫn gõ mấy chữ, có nên làm hay không kỳ thật cô cũng không biết, tóm lại cứ thử một lần xem sao: “Tôi muốn biết còn công việc vẽ tranh minh họa không?”

Nếu trời có nắng: “Cô có thời gian?”

Hạ Chưa: “Vâng.”

Nếu trời có nắng: “Cô gặp khó khăn?”

Ngón tay Hạ NHược Tâm hơi dừng lại một chút, có một loại cảm giác muốn than thở. Bởi vì chỉ là người xa lạ, trước nay đều chưa từng gặp gỡ nên cô dám nói, cô có thể nói.

Hạ Chưa: “Cuộc sống ở nước ngoài cũng không quá tốt. Nơi này khó tìm công việc, con gái của tôi cũng còn nhỏ. Hôm nay chỉ chợt nhớ tới anh, nếu còn công việc cho tôi thì tôi cảm ơn.”

Bên kia lại im lặng một lúc lâu, rồi sau đó có tin nhắn tới.

Nếu trời có nắng: “Cô xuất hiện rất đúng lúc, tôi cũng đang đau đầu, gần đây công việc hơi nhiều, đương nhiên giá cũng cao, cô có thời gian làm không?”

Hạ Nhược Tâm vui vẻ, vội vàng đánh máy.

Hạ Chưa: “Có, tôi có. Có bao nhiêu tôi đều nhận.”

Cô không sợ nhiều việc, hiện tại cô cũng không có chuyện gì, chỉ muốn kiếm nhiều tiền một chút để có thể sống sót ở nơi này. Đây không phải nơi cô sinh ra, nơi này đều xa lạ khiến cô thấp thỏm lo lắng. Trên thế giới này kỳ thật nơi nào cũng giống nhau, đều cần có tiền, nếu không thì không tồn tại được.

Mà Nếu Trời Có Nắng quả thật giữ chữ tín, cô ngồi đợt một hồi đã nhận được số lượng công việc không ít, mỗi lần đều có tới hơn mười bức tranh, hơn nữa giá đều cao hơn trước kia rất nhiều. Nếu chỗ này đều vẽ xong hết thì cô sẽ có không ít tiền gửi ngân hàng, được vậy là tốt nhất. Kỳ thật cô sợ chính là hôm nay có một chút ngày mai lại không có gì.

Có điều, Nếu Trời Có Nắng dường như có không ít việc giao cho cô. Anh nói bọn họ có đơn hàng nhiều, liền tính cô vẽ tới 4, 5 năm có khi cũng không xong, hiện tại anh còn lo lắng cô sẽ thấy vất vả mà bỏ việc.

Hạ Nhược Tâm một bên vẽ tranh, một bên học tiếng Anh, còn dạy Tiểu Vũ Điểm nói.

Dường như cô cũng đã quên mất mình vì sao lại ở chỗ này, ở một quốc gia không phải quê hương, mang theo con gái sinh sốt một mình, quên mất cả có một người đàn ông tên Cao Dật, cũng quên mất chính mình rốt cuộc còn ở nơi này làm gì, là vì một lời giải thích, hay là một sự chờ đợi, cũng hoặc là thật sự không muốn trở về.

***

Có khi hoàn cảnh thật sự dễ dàng ảnh hưởng tới con người. Giống như Tiểu Vũ Điểm, bé có bạn mới, là một bé dái da đen ở nông trường bên cạnh. Hai bé thường xuyên chơi với nhau, tuy rằng ngôn ngữ không quá thông, nhưng cũng không ảnh hưởng tới tình bạn của trẻ nhỏ.

Tiểu Vũ Điểm cũng bắt đầu có thói quen nói ra được một ít chữ cái tiếng Anh. Hạ Nhược Tâm bắt đầu cảm thấy nếu ở nơi này cũng không tồi, ít nhất chờ đến khi Tiểu Vũ Điểm lớn lên đã học được một môn ngoại ngữ.

Cô cầm giá vẽ ngồi bên ngoài, Tiểu Vũ Điểm cùng bạn nhỏ Ái Mễ* chơi trên sân cỏ. Nhà Ái Mễ nuôi một con mèo nhỏ Tiểu Vũ Điểm rất thích, mỗi ngày đều cùng Ái Mề và mèo nhỏ chơi đùa, hai tiểu gia hỏa người một lời ta một ngữ cũng có thể miễn cưỡng giao lưu.

*Ái Mễ: mình không biết là gì vì không viết hoa, có lẽ là tên người đi.

Hạ Nhược Tâm đem giá vẽ đặt trên đùi mình, bắt đầu cầm bút vẽ vẽ lên.

“Chị Nhược Tâm…”

Đột nhiên âm thanh truyền tới khiến bút vẽ trong tay cô ngừng lại, cũng tạo trên mặt giấy một vệt dài.

Trong mắt Cao Hân đầy tơ máu, râu ria gần đây cũng không gọn gàng, cả người đều lôi thôi khó coi. Trước giờ anh đều là một thanh niên sạch sẽ thoải mái, vậy mà hiện giờ khiến chính mình như một kẻ bụi đời.

“Vào đi em.” Hạ Nhược Tâm đứng lên mở cửa mời Cao Hân đi vào. Bộ dáng này có lẽ cũng chưa ăn cơm.

Cô nấu một bát mì cho Cao hân, Cao Hân cúi xuống ăn ngấu nghiến, giống như đã phải nhịn đói vài năm. Ăn xong rồi anh mới đặt bát xuống cạch một cái, rồi ngẩn người không biết nghĩ gì.

Một hồi sau anh mới mở miệng nói:

“Chị Nhược Tâm, anh trai em sắp cưới.”