Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 715: Bánh mì quá to



“Nhược Tâm. Cháu khỏe không?” Bà nắm chặt tay Hạ Nhược Tâm, yết hầu nổi lên một vẻ chua xót. “Tiểu Vũ Điểm đâu? Sao lại không thấy Tiểu Vũ Điểm?” Bà rất thương đứa bé kia, tuy rằng không phải cháu gái ruột nhưng bà thật sự yêu quý đứa bé. Hiện tại Hạ Nhược Tâm đã rời đi, con trai cũng sắp kết hôn, Tiểu Vũ Điểm cùng mẹ rời đi rồi, cuộc sống của bà không còn được thấy nữa.

“Tiểu Vũ Điểm ở nhà một người bạn ạ.” Hạ Nhược Tâm cười khẽ trả lời, cũng rút tay từ trong tay bà ra, sau đó đem lễ vật đã mua đặt trong tay Vệ Lan.

“Dì, cái này là lễ vậy cháu tặng cho đám cưới của Cao Dật. Không quý, cháu cũng không tốn quá nhiều tiền để mua, nhưng đây là tấm lòng của cháu, hy vọng anh ấy có thể nhận lấy.”

“Được, được.” Vệ Lan trộm gạt nước mắt của mình. Bà muốn cười, nhưng miệng vẫn méo xệch.

“Dì, cháu phải đi.” Hạ Nhược Tâm hướng Vệ Lan khẽ gật đầu, cũng không muốn ở đây ngây ngốc làm gì. Cô biết người nơi này đều không thích cô, cho nên cô vẫn nghĩ mình cách xa một chút là tốt nhất.

Cô thẫn thờ đi trên đường, năm tháng tới này có còn tốt không. Cô đưa tay lên che trước hai mắt nheo lại nhìn ngắm bầu trời, chỉ chớp mắt cũng có thể bị ánh sáng mãnh liệt này làm bị thương.

Chớp chóp mắt một chút, đến khi cảm giác qua đi cô mới biết, hóa ra vết thương trong lòng nhưng lại từ trên mắt mà đến.

***

Tiểu Vũ Điểm dùng chiếc đũa vụng về gắp cá đặt vào đĩa, sau đó lại gắp thêm một khúc. Đũa là Hạ Nhược Tâm mua ở khu người Tàu, rất nhiều đồ quốc nội có thể mua để dùng theo thói quen. Dẫu sao cũng đã dùng không ít năm.

Một lát sau bé lại gắp một ít đặt lên đĩa, sau một hồi cũng đã gắp được năm khúc, mà bé lại không ăn hết chừng đó.

“Con để dành cho mình sao?” Hạ Nhược Tâm xoa xoa mái tóc đã dài của con gái, không bao lâu nữa lại có thể thắt bím rồi.

“Không ạ.” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Đây là để cho ba. Ba cũng thích nhất món cá mẹ làm. Tiểu Vũ Điểu sợ ba không có, cho nên để dành cho ba, chờ đến khi ba trở về sẽ có cái ăn. Đúng không mẹ?”

‘Cạch’ một tiếng, đôi đũa trong tay Hạ Nhược Tâm rơi trên mặt bàn. Sau đó cô làm như không có việc gì, nhặt đũa lên lại gỡ xương cá cho con gái ăn.

“Mẹ, khi nào ba trở về?” Tiểu Vũ Điểm bò xuống khỏi ghế nhựa chạy tới ôm lấy chân mẹ, đầu nhỏ dựa vào đầu gối của mẹ, hai mắt chớp chớp.

“Ba sẽ nhanh về.” Hạ Nhược Tâm dỗ con gái, lại lấy từ trong nồi ít cá, lấy từng khúc từng khúc nhỏ cho con gái ăn, mấy khối cá Tiểu Vũ Điểm để dành vẫn đặt trên bàn không ai động đến.

Hạ Nhược Tâm đem mấy khúc cá kia đặt trong tủ lạnh, đúng vậy, chờ đến khi anh trở về liền có thể ăn, giống như trước kia.

Nhưng khi cô đóng cửa tủ lạnh lại nhớ tới điều gì đó, lại mở tủ lạnh đem mấy khối cá ra, lại đem tới đặt trên bàn, sau đó gạt gạt ít thịt cá đưa vào miệng mình.

Đồ ngốc, đã sẽ không trở lại.

Cô đi đến trước máy tính, mở máy tình ra, vừa vào được internet, a, anh ta vẫn ở đó.

Hạ Chưa: “Anh còn ở đó không?”

Nếu trời có nắng: “A, cô cũng online, bạn nhỏ trong nhà đã ngủ chưa?”

Hạ Chưa: “Mới vừa ngủ. Bé hay ngủ sớm, thường ăn cơm xong chơi một lát sẽ ngủ.”

Nếu trời có nắng: “Có ảnh chụp không, có thể gửi cho tôi xem một tấm?”

Hạ Nhược Tâm mở máy tính, thật đúng là có mấy tấm ảnh, cô chọn mấy tấm gửi qua. Đưa bé trên ảnh ngây thơ đáng yêu, cùng một đứa bé da đen cùng nhau chơi, một đen một trắng nhưng lại cùng trong sáng vô cùng. Hai màu da khác nhau, hai đứa bé từ hai quốc gia khác nhau, tình bàn có thể giữa hai bé thật khiến người lớn khó hiểu.

Nếu trời có nắng: “Con gái cô thật xinh đẹp.”

Hạ chưa: “Cảm ơn.”

Khóe môi Hạ Nhược Tâm hơi gợn lên, đối với điều này rất tự hào. Đúng vậy, Tiểu Vũ Điểm của cô thật xinh đẹp, từ nhỏ đến lớn đều như vậy, về sau nhất định là một đại mỹ nữ.

Nếu trời có nắng: “Vừa lúc tôi có chuyện muốn nói với cô. Chúng tôi muốn mời cô làm họa sĩ chuyên môn cho công ty, tiền lương một tháng tám ngàn (27tr đ), những bức tranh gửi hàng ngày vẫn được trả như cũ, mỗi bức ba trăm, cô cảm thấy thế nào?”

Hạ NHược Tâm đang bê cốc nước đi lại, cô ngồi xuống, nâng cốc nước lên uống. Vừa uống một ngụm, kết quả phụt một tiếng, cô đem nước này phun khắp lên mặt máy tính.

Thật may nơi này không có ai, chỉ có mình cô, bằng không dạng thất thố này bị người ta thật được thật đúng sẽ mở rộng tầm mắt. Cô vội vàng lấy giẻ cẩn thận lau sạch sẽ màn hình máy tính. Trên màn hình vẫn là đoạn tin nhắn kia, cô không tin được nhìn kĩ lại một lần.

Đây là thật không, một tháng tám ngàn, mỗi bức tranh cô vẽ lại vẫn bán được tiền.

Trên đời này có chuyện tốt như vậy sao. Cô ngẩng mặt lên nhìn chằm chằm trần nhà, chỉ muốn biết có phải một hồi sẽ có cái bánh mì loại lớn rơi xuống.

Cho người khác chỉ là bánh có nhân, vậy mà rơi xuống cô lại là bánh mì loại lớn, mà đâu phải chỉ lớn, dường như là quá lớn. Cô thật sự sợ, sợ mình nuốt không trôi.

Nếu trời có nắng: “Cô cảm thấy như nào, mong sớm trả lời.”

Không đáp ứng thì là ngốc tử sao, Hạ Nhược Tâm vội vàng đánh máy: “Tôi đồng ý.”

Cô bấm bấm đầu ngón tay tính, một tháng tám ngàn, mỗi tháng cô vẽ khoảng mười bức tranh, nhiều khi còn được hai mươi bức, một bức ba trăm, hai mươi bức thì sáu ngàn. Mỗi tháng cô có khoảng trên dưới một vạn, hơn nữa chờ đến khi tiếng Anh của cô tốt một chút cô có thể đi tới nhà trường gần đây làm giáo viên, đây là phu nhân Mỹ Phù, chính là mẹ của bé gái da đen giới thiệu công việc cho cô. Chuyên môn chính của cô là vậy, trước giờ cô vẫn đi dạy, chỉ là ngôn ngữ hiện tại chưa rành, về sau có thể làm việc này một tháng cũng kiếm được thêm chút. Tuyệt đối có thể đủ cho cô cùng con gái chi tiết, ít nhất có thể ăn được cơm, mua được cho con gái cá cùng các loại đồ ăn bé thích.

Cô đóng máy tính lại, tâm lý nặng nề mấy hôm nay tích tụ lại cuối cùng cũng có thể buông lỏng một chút. Có lẽ tương lai của cô vẫn có chút tươi sáng, mặc kệ thế nào, cuộc sống cũng sẽ không tệ hơn.