Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 758: Kham khổ thỏa mãn



Sở Luật nhìn đồng hồ trên cổ tay, đã sáu giờ, hẳn là tới giờ tam tầm rồi. Anh thu dọn mọi thứ trên bàn, sau đó cầm lấy áo khoác của mình đi ra ngoài. Thư ký đã về từ trước, anh là tổng giám đốc trước nay đều đi làm sớm hơn so với người khác cũng về muộn hơn so với người khác. Anh đã sớm có thói quen như vậy, mỗi lần đều là một mình đi, một mình một thang máy, cũng chỉ có một mình ở đó.

Thang máy xuống, anh hướng tới xe của mình, nơi anh đi tới không phải là căn biệt thự ngày trước. Nơi đó từ khi Lý Mạn Ni rời đi anh cũng không tới ở, trừ người làm sẽ quét dọn theo lịch từ trước thì bên đó cũng thật lâu không có người ở lại.

Anh dừng xe, ngẩng đầu, trước mặt là ngôi nhà có phòng rất nhỏ, hơn nữa các dãy nhà trệt đều lộn xộn. Chiếc xe xa hoa ngừng ở nơi này hiện phá lệ chói mắt, dường như anh không nên xuất hiện ở đây, cũng không có khả năng xuất hiện ở đây. Người sống ở nơi này đều là người thường không cùng đẳng cấp với anh.

Anh lấy từ trong túi một chùm chìa khóa, mở cửa ra, bên trong tuy rằng nhỏ, bố cục cũng rất đơn giản nhưng được dọn dẹp rất sạch sẽ. Ai có thể tưởng tượng ra được tất cả đều do anh làm.

Một người đàn ông quen nhất là việc kí bút, một người quen ngồi ở bàn đàm phán khí định thần nhàn, một người đàn ông trong nháy mắt sẽ có được hơn tỉ trong tay, một người trước nay đều chỉ cần duỗi tay là được mặc quần áo, thế nhưng cũng sẽ có một ngày làm việc nhà. Còn may không có ai nhìn thấy, nếu không tổng giám đốc tập đoàn Sở Thị này khả năng sẽ làm người lại một lần kinh rớt cằm.

Anh cởi áo khoác của mình, buông túi tài liệu xuống, sau đó đặt tay lên bụng mình. Bụng anh phối hợp kêu một tiếng, anh đã đói bụng. Ngoại trừ bữa trưa ăn một ít đồ ở bên ngoài thì anh cũng chưa ăn bất cứ cái gì.

Anh đi vào trong phòng bếp, sau đó xắn tay áo lên, thuần thục nấu nước, xắt rau. Tới khi anh đi ra đã bê một bát mì, anh ngồi xuống, nếm một chút hương vị, hơi mặt một chút nhưng đối với anh mà nói đã là ngon rồi. Lần đầu tiên anh làm mới thật sự gọi là khó có thể nuốt được, đã làm nhiều như vậy anh hiện tại cũng học được rất nhiều, nếu là anh trước kia chắc chắn sẽ không xem thử, cũng sẽ không làm.

Anh học được dọn dẹp phòng, học được tự mình giặt quần áo, cũng học xong tự nấu ăn cho mình. Tuy rằng hiện tại mà nói cũng sẽ chỉ nấu được những món đơn giản, sống như vậy dường như có chút kham khố nhưng anh lại cảm thấy cực kỳ sung túc, đương nhiên cũng thỏa mãn.

Anh ăn mì xong, nước mì cũng uống hết, sau đó anh sờ sờ bụng của mình, a, hiện tại no rồi. Anh ngẩng đầu nhìn xung quanh nơi này, dường như cũng có thể tưởng tượng được tình huống các cô đã sống.

Các cô cùng nhau thu quần áo, cùng nhau giặt quần áo, tay nhỏ của con gái vụng về vô cùng lôi kéo quần áo, còn cô sẽ đau lòng vỗ về đầu con gái nhỏ. Con gái chỉ nhìn cô ngọt ngào cười, sau đó lại nghiêm túc giặt quần áo, một lớn một nhỏ sinh hoạt quả thực khó khăn.

Có điều không có ai biết kỳ thật các cô rất thỏa mãn.

Đúng vậy, nơi này là nơi Hạ Nhược tâm cùng Tiểu Vũ Điểm ở hai năm. Sau khi các cô rời đi Sở Luật liền mua lại gian phòng nhỏ này, vứt bỏ hết biệt thự xa hoa của mình, một mình anh sống tại căn phòng đơn sơ vô cùng này, ăn mặc hay dọn dẹp đều tự anh làm. Anh làm như vậy chỉ để có cảm giác gần các cô một ít.

Anh thật sự cảm giác được, vì nơi này đều có bóng dáng của các cô.

Của cô, còn có con gái nữa.

Anh cầm lấy tập tài liệu, có vài việc anh còn chưa làm xong. Anh không sợ tăng ca, bởi vì nơi này anh cũng không có chỗ nào để đi, cho nên làm việc trở thành việc giết thời gian tốt nhất.

Dưới ánh đèn vàng, một người đàn ông ngồi trước bàn nghiêm túc xem tài liệu trong tay, sau đó cầm lấy bút thỉnh thoảng viết, hơn nữa thỉnh thoảng cũng xem một cái laptop bên cạnh, đem tư liệu quan trọng ghi chú lại…

Không biết đã bao lâu, anh xoa nhẹ ấn đường của mình, nhìn đồng hồ trên tay, đã tới 12 giờ. Anh nằm xuống một cái giường nhỏ, khóe môi hơi cong lên.

Ngủ ngon Nhược tâm, cả con gái của ba, Tiểu Vũ Điểm.

Kéo chăn lên người, đây là một cái giường nhỏ anh ngủ cực kì không thoải mái. Anh vẫn nằm ngủ ở đây cho dù ván giường cứng làm anh bị đau mà không chịu ngủ trên chiếc giường lớn thoải mái trong nhà kia.

Anh muốn biết các cô ngày trước sống như nào, cũng muốn chính mình có thể cảm nhận được một chút.

Như vậy mới có thể càng ở gần các cô được.

Sáng sớm, ánh sáng xuyên qua cửa sổ cũ chiếu vào, anh nằm trên giường lúc này mới mở hai mắt. Thói quen khi tỉnh dậy anh duỗi thẳng thân mình khiến chân cẳng anh đã thò ra khỏi cả giường. Giường này đối với anh thật sự nhỏ, mỗi ngày đều phải co chân lên mới có thể nằm được, cũng phải cẩn thận một ít không thì sẽ ngã xuống đất. Có điều anh vẫn cứ luyến tiếc không đổi nó. Mọi đồ vật ở nơi này anh đều không bỏ đi, một cái bàn, một sợi dây cho dù đã cũ anh cũng giữ lại. Bởi vì mỗi thứ đều sẽ có bóng dáng các cô.

Anh đã mất các cô, cho nên những thứ này anh càng thêm qúy trọng. Trước kia không có, về sau nhất định sẽ.

Từ trên giường đứng lên, anh đi vào một phòng tắm nho nhỏ bên trong. Chờ đến khi anh ra trong tay đã bê một chậu nước, sau đó anh cầm lấy ghẻ lau đem lau mọi thứ trong phòng cực kỳ sạch sẽ, cũng đều rất khéo léo.

Tới khi lau dọn xong rồi anh mới đứng thẳng lên, chống tay vào eo, khóe môi hơi cong lên. Rất mệt, nhưng cảm giác rất thỏa mãn. Anh cầm lấy tài liệu đi ra ngoài nhưng cũng vẫn nhớ hôm nay anh phải đi mua đồ ăn. Trong nhà đã hết đồ ăn, nếu không mua thì tối nay anh sẽ phải đói bụng.  Nếu đói bụng anh sẽ không thể ngủ ngon được.

Ngồi trên xe của mình, lúc anh rời đi ánh mặt trời đã rọi xuống khắp nơi. Rất ấm áp.