Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 773: Không thở nổi



Cô tiếp tục tìm, cũng tiếp tục chờ.

Nhưng không biết có phải số cô gặp xui không mà công việc gì cũng không tìm được.

Cô mỗi ngày đều kiểm đếm lại số tiền không còn nhiều lắm trong ví, cả người đều có chút không được khỏe.

Cô đem quần áo của mình gấp gọn lại, nếu như không trả được thì có lẽ cũng chỉ có thể để ngân hàng tịch thu nhà, cũng không biết sắp tới cô có lấy lại được số tiền đã bỏ ra để mua nhà không.

Mà cô có cảm giác mình cùng con gái sẽ phải dọn quay trở lại căn phòng nhỏ. Nhưng hiện tại đó không phải là vấn đề, mà vấn đề là cô còn chưa tìm được việc.

“Mẹ, chúng ta lại phải chuyển nhà sao?” Tiểu Vũ Điểm ngồi trên hành lý, hít hít cái mũi nhỏ.

“Đúng vậy, có lẽ phải dọn.” Hạ Nhược Tâm ôm con gái vào lòng, căn nhà này khẳng định sẽ bị thu hồi, các cô tự đi sẽ tốt hơn đợi đến lúc bị đuổi. Cô vốn dĩ có thể cho con gái ở một nơi tươm tất, chỉ không ngờ được cô đột nhiên sẽ mất việc, hợp đồng mười năm sẽ lại như thế. Cô cũng không biết bên kia đã xảy ra chuyện gì, trang web đã không còn, người phụ trách đã biến mất, điện thoại cũng không liên lạc được.

Cô chỉ mong ‘nếu trời có nắng’ không xảy ra chuyện gì.

Mặc kệ như thế nào anh ta đã hỗ trợ cô, có lẽ anh ta không biết nhưng với cô mà nói, những ngày ở nước ngoài nếu không có anh, nếu không có công việc kia, có lẽ cô cùng Tiểu Vũ Điểm thật sự phải đi ăn xin.

Lần đầu tiên chuyển nhà không có kinh thiên động địa, không nói với ai. Lần thứ hai chuyển nhà cũng vậy, bọn họ lại một lần dọn vào bên trong căn nhà nhỏ của mình.

Hạ Nhược Tâm vẫn tiếp tục tìm việc, nhưng mặc kệ cô tìm tới nhiều nơi đang tuyển người, cuối cùng đều là thạch trầm biển rộng, thậm chí cô cũng không mong muốn được mức lương trước kia nhưng vẫn không có người muốn nhận cô.

‘Cộc cộc’, bên ngoài truyền đến tiếng gõ cửa.

Tiểu Vũ Điểm đứng trên ghế nhỏ mở cửa giúp mẹ, bé cố gắng kiễng chân lên, cạnh một tiếng, cửa mở.

“Chú.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng mặt lên ngoan ngoãn gọi người.

Sở Luật cúi xuống ôm bé lên.

“Mẹ đâu?” Anh hỏi.

Tiểu Vũ Điểm chỉ vào trong bếp: “Mẹ nấu cơm cho Tiểu Vũ Điểm ăn.”

Vừa lúc này Hạ Nhược Tâm từ trong bếp đi ra, thần sắc của cô không quá tốt, đôi mắt cũng lộ ra vẻ hơi mệt mỏi.

Con ngươi Sở Luật lóe một chút nhưng nhanh chóng ẩn giấu đi.

Hạ Nhược Tâm thấy Sở Luật cũng không lại đuổi người. Cô thật sự không còn tinh lực để gây chuyện với anh ta ở chỗ này, cô còn cần thời gian cùng tinh thần để đợi đến ngày mai không biết có được tin tốt hay không, không biết có thể tìm được công việc không. Tiểu Vũ Điểm cũng cần đóng học phí, thật sự cô không biết kiếm được tiền từ đâu ra.

Cô đặt bát đũa xuống, lại vào bên trong lấy thêm một cái bát đặt lên trên bàn.

Sau đó ngồi xuống, ăn cơm.

Tiểu Vũ Điểm cũng cảm giác được gần đây Hạ Nhược tâm không vui cho nên bé rất ngoan ngoãn nghe lời.

Sở Luật ăn cơm có chút không thấy ngon.

Rõ ràng đây là điều anh muốn, nhưng áp lực của không khí lúc này khiến anh không thở nổi.

Cứ như vậy vô thanh vô tức ăn xong một bữa, Hạ Nhược Tâm đem bát đũa dọn dẹp sạch, sau đó chuẩn bị quần áo và giày cho Tiểu Vũ Điểm. Tuy hôm nay là cuối tuần nhưng cô vẫn cần tìm việc.

Cô lại đi vào trong phòng, thay bộ quần áo khác cho mình. Lúc đi ra Tiểu Vũ Điểm đang ngồi đối mặt với Sở Luật, mắt to mắt nhỏ nhìn nhau rất lâu.

“Tiểu Vũ Điểm, lại đây.” Hạ Nhược Tâm đi ra vẫy tay với con gái. Cô chỉ nhìn thoáng qua Sở Luật vẫn đang ở phòng khách, anh ta còn chưa đi sao? Hiện tại đã sắp 8 giờ, anh ta không sợ đi làm trễ à? Cô vốn dĩ định nói gì, nhưng sau đó suy nghĩ lại một chút, công ty kia vốn chính là anh ta, anh ta khi nào muốn đi cũng được, không đi cũng không sao.

Tiểu Vũ Điểm buông món đồ chơi trong tay đi đến bên người Hạ Nhược Tâm. Sở Luật liền một người như cột điện, anh hơi cười khổ, nhưng cũng không sợ bị cô bỏ qua như vậy, ít nhất hiện tại anh có thể nghênh ngang vào nhà.

Hạ Nhược Tâm mặc quần áo cho Tiểu Vũ Điểm xong, rồi tới giày, nhưng Tiểu Vũ Điểm thỉnh thoảng cựa quậy chân của mình, hiển nhiên vẫn cứ không quen người khác chạm vào chân nhỏ của mình. Sở Luật nhìn chân to của mình, kỳ thật anh cũng như vậy.

Giúp Tiểu Vũ Điểm đi giày xong Hạ Nhược Tâm mới nắm tay con gái bước đi, nơi này là nhà của anh ta, anh ta muốn ở lại đều có thể, cô cũng không có đồ vật gì đáng giá, cũng không sợ mất.

“Bọn em định đi đâu?” Sở Luật vội àng đi tới, cô muốn mang Tiểu Vũ Điểm đi đâu, không phải lại bỏ đi chứ?

Hạ Nhược Tâm cầm tay con gái, Tiểu Vũ Điểm ngẩng đầu nhìn mẹ mình, lại chớp chớp đôi mắt to.

“Tìm việc.” Hạ Nhược Tâm đi vòng qua anh tiếp tục tiến về phía trước. Cô không phải anh ta, không phải đi làm cũng có một công ty kiếm tiền thay anh, cô còn phải đi kiếm tiền để nuôi con gái.

“Anh có thể…” Sở Luật vừa mở miệng lại bị Hạ Nhược Tâm nhàn nhạt liếc mắt một cái: “Không cần, tôi tự mình đi tìm việc. Chúng ta không có quan hệ gì.” Cô không quên hiện tại bọn họ thật sự không có quan hệ gì.

Có thì cũng chỉ là giữa hai người có một đứa con chung, mà cô muốn tự mình nuôi con gái, trước kia cô có thể thì hiện tại cũng có thể.

Lông mày Sở Luật cứng đờ, anh chưa từng thấy Hạ Nhược Tâm có vẻ cương quyết như vậy, mà anh cũng hiểu được, với chuyện này cô cương quyết thì đối với chuyện tha thứ cho anh cô càng thêm cương quyết.

“Nhược Tâm, em đợi chút.” Anh kéo Hạ Nhược tâm lại, đứng trước người cô, cũng chặn đường đi của cô, đem thân thể to lớn của mình bịt kín cửa: “Nhược tâm, nếu em cần công việc anh có thể tìm giúp.”

Hạ Nhược tâm nhìn anh, sau đó lắc đầu. Cô biết mình có thể làm được gì, giống như công ty lớn như này căn bản cô không thể làm được. Nếu nhận lời thì khác gì dựa vào anh ta.

Có lẽ sẽ có người nói cô ngu ngốc, vì cái gì mà phải cứng đầu như vậy. Cô chỉ không muốn có quan hệ gì với anh ta, càng là sợ anh ta sẽ cướp đi con gái của mình. Bởi vì những gì anh ta nói cô vẫn cứ không biết thật giả thế nào, có lẽ là bóng ma quá khứ vẫn còn.

Cho nên nếu có thể rời xa thì cô sẽ tận lực rời xa. Một khi cô tìm được phòng ở cũng sẽ rời khỏi nơi này.

“Nhược Tâm. Sao em phải cố chấp như vậy? Em muốn mang Tiểu Vũ Điểm lang thang sao, em nhẫn tâm nhìn con chạy ngược chạy xuôi theo em sao? Em nhẫn tâm khiến bé cô đơn một mình sao?” Sở Luật không buông tay nói. Dù nói gì đi nữa anh không thể để cô mang Tiểu Vũ Điểm ra ngoài tìm việc.