Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 792: Không thích bà



Sở Luật dựa lưng vào tường, bầu không khí có hơi ngột ngạt không thoải mái.

“Bởi vì Sở Tương.”

Sở Giang bên kia chìm vào trầm mặc, thật ra không cần con trai nói thì ông cũng đoán được ý tứ của Hạ Nhược Tâm. Tiểu Vũ Điểm từ nhỏ đã chịu nhiều đau khổ, Nhược Tâm sẽ không để con gái chịu thêm tủi thân. Sở gia với nhiều người là miếng thịt mỡ, dẫu cắn không được cũng muốn liếm vài cái, nhưng với Hạ Nhược Tâm mà nói thì cô chỉ là kính nhi viễn chi*. (Kính nhi viễn chi: là thành ngữ, ý bề ngoài tỏ ra kính nể tôn trọng nhưng thực tế không muốn tiếp cận gần gũi.)

Sở dĩ cô để cho Tiểu Vũ Điểm về nhà họ mấy ngày cũng chỉ bởi vì Sở Giang ông, có điều lại còn có Sở Tương thật đáng xấu hổ.

“Mẹ, không tới nhà ông sao?” Tiểu Vũ Điểm hỏi lại một lần nữa, gương mặt bầu bĩnh càng thêm trìu mến.

“Đúng vậy, không đi nữa.” Hạ Nhược Tâm bóp bóp cái má bầu bĩnh: “Con tự chơi đi, mẹ vào nấu cá lát cho con ăn.”

“Cảm ơn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm vui vẻ vươn tay ôm lấy cổ mẹ, sau đó nhỏ giọng hỏi: “Mẹ, Tiểu Vũ Điểm ra xem Miêu Miêu được không?”

Hạ Nhược Tâm giờ có thể khẳng định con mèo kia là chúa lười, nó lười thì cũng không lộn xộn, cũng không gây thương tích cho Tiểu Vũ Điểm.

“Ừ, con đi đi.” Cô xoa đầu con gái rồi để tự bé chơi. Vốn bộ dáng ủ rũ sắp tới Sở gia, vừa nói không đi Tiểu Vũ Điểm lập tức vui vẻ chạy nhảy.

Cô vào bếp không được bao lâu thì bên ngoài truyền đến âm thanh gõ cửa. Cô ra mở cửa thì không ngờ là Sở Giang đến.

Sao ông ấy lại tới đây?

“Xin lỗi, Nhược Tâm.” Sở Giang đưa túi đồ vật: “Chú có thể ở đây chơi với cháu được không?”

Sở Giang cười, hiện tại là một ông lão rất hòa nhã, trên người vẫn toát ra vẻ quyết đoán của người kinh qua thương trường nhưng vẻ tàn nhẫn đã theo thời gian đi xa.

Ông tới để chơi với cháu gái, nếu cháu gái không về thì ông tới đây cũng được.

Hạ Nhược Tâm không nghĩ Sở Giang lại tự mình tới đây. Cô mở cửa mời Sở Giang đi vào, sau đó lấy ra một đôi dép lê, “Đây là của Sở Luật.” Tất nhiên có người đàn ông nào đó cố ý để lại nhà này, cô cũng không ngăn cản. Bọn họ hiện tại không còn là vợ chồng nhưng lại có chung một cô con gái, không nói chuyện khác, Sở Luật thật sự đối xử tốt với Tiểu Vũ Điểm nên cô sẽ không ngăn cản, thỉnh thoảng có cơm rơi vãi cũng không nên để anh dẫm vào.

Mà Sở Giang nghe câu này lại nghĩ sang ý khác, đây là con ông ương ngạnh nhét ở nơi này, ông không chê thì có thể đi.

Đương nhiên Sở Giang sẽ không từ chối, kỳ thật không có dép thì ông cũng chuẩn bị đi chân trần vào. Đổi dép xong ông đi vào tìm kiếm cháu gái nhỏ của mình.

Thấy Tiểu Vũ Điểm ngồi ở góc nhà ông liền nhẹ nhàng đi tới. Lúc Hạ Nhược Tâm đi ra liền thấy Sở Giang cùng Tiểu Vũ Điểm ngồi trên mặt đất, cùng ngây ngô nhìn chằm chằm con mèo ngốc vẫn lim dim ngủ.

Sau đó không lâu lại có tiếng chuông cửa, Hạ Nhược Tâm tay vẫn càm dao đi ra ngoài mở cửa. Nhìn bộ dáng của cô người đàn ông bên ngoài không khỏi giật mình, sau đó lại coi như không có việc gì.

“Em định băm anh sao.” Sở Luật tự nhiên đi vào giống như nhà mình. Hạ Nhược Tâm bèn giấu con dao đi, cũng không muốn cái danh thục nữ của mình bị hủy hoại.

“Đâu rồi.” Sở Luật mở tủ giày tìm đôi dép của mình nhưng lại không thấy, đành phải đi chân trần.

Hạ Nhược Tâm không nói gì chỉ lắc con dao trong tay, ra vẻ ta đây vốn là tiểu thư khuê các gian khó, chính vì ngươi ép ta thành một người đàn bà đanh đá.

Sở Luật: …

Sau đó không lâu rốt cuộc anh cũng biết dép của mình chạy đi đâu.

Khi Hạ Nhược Tâm bê đồ ăn ra lại thấy trong góc nhà bé nhỏ kia, hai người đàn ông to lớn với một đứa trẻ cùng ngồi ngây ngốc nhìn chằm chằm một con mèo lười biếng, trong đó một người ăn mặc phẳng phiu, một người ăn mặc lịch lãm, một đứa trẻ ngồi lọt thỏm vào giữa. Nhìn ba người thật sự rất ngộ nghĩnh.

Tiểu Vũ Điểm mỏi chân bèn duỗi chân nhỏ ra, Sở Luật cầm lấy chân con gái xoa xoa một chút, trong nháy mắt lòng anh như tan ra, chân nhỏ như vậy có thể đi được sao.

Cảm giác trong nhà có thêm hai người này thật khó nói thành lời, nhưng tóm lại, cứ tới đây là khách.

Cô không nói nhiều lời nhưng đạo đãi khách vẫn luôn không kém.

Sở Giang cũng không chê các món ăn thanh đạm của cô, ông ăn rất vui vẻ.

Cơm nước xong xuôi cô vào phòng mình sửa lại tài liệu, nhường Tiểu Vũ Điểm cho ông nội chơi.

Sở Giang ôm cháu gái lên.

“Tiểu Vũ Điểm có thích bà không?”

“Không.” Tiểu Vũ Điểm lắc đầu. “Tiểu Vũ Điểm không thích bà của chị.” Bé tự xòe tay mình ra nghịch ngợm, tuy rằng mẹ có nói bé nên yêu quý mọi người, không nên ghét người khác.

Sở Giang xoa xoa đầu của cháu gái.

“Tiểu Vũ Điểm có muốn đến nhà ông chơi không?” Ông lại hỏi thử.

“Không muốn.” Tiểu Vũ Điểm thành thật trả lời, khuôn mặt bé vẫn bình thường, nói chuyện cũng rất nghiêm túc, đứa trẻ bốn tuổi sẽ không nói dối.

Sở Giang ngồi cùng cháu gái chơi tiếp, con mèo lười biếng chỉ khẽ mở mí mắt, cũng không dịch chuyển thân mình chút nào, hình như nó biết bên cạnh không có ai lại tiếp tục cuộn tròn đi ngủ.

***

Hạ Nhược Tâm lên tầng mười tám lấy cho mình cốc nước, cô vừa đi tới phòng trà liền thấy một mùi nước hoa quen thuộc.

Cô đặt cốc lên miệng mình, nhàn nhạt nhìn cô gái đi vào văn phòng Sở Luật. Thư ký cũng không ngẩng đầu lên bởi vì cô biết dù cô có vào báo cáo thì cô ta vẫn sẽ tự đi vào.

Hạ Dĩ Hiên mở cửa ra, Sở Luật ngay lập tức ngửi được mùi hương này. Anh thuận tay lấy một thứ trên bàn.

“Luật…”

Hạ Dĩ Hiên còn chưa kịp nói gì đã có đám khói bay trong không khí về phía cô, theo bản năng cô dùng tay chắn lại nhưng nước mắt nước mũi vẫn chảy ra.

“Anh Luật, anh làm gì vậy?” Hạ Dĩ Hiên hét lên.

“Không có gì, chỉ là thích mùi hương này, đúng lúc này muốn lọc không khí một chút.” Sở Luật cầm chai thuốc diệt côn trùng giơ lên, lấy thuốc diệt trùng lọc không khí thì sẽ khiến mùi nước hoa mất hết còn gì.