Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 798: Giống mẹ hiền



“Mẹ…” Tiểu Vũ Điểm lại kéo kéo tay áo mẹ, cái miệng nhỏ đã hơi mếu, cảm giác rất đáng thương.

Hạ Nhược Tâm buông đũa, cúi đầu nhìn chằm chăm gương mặt đang mếu của con gái.

“Về sau con phải ăn rau xanh.”

Tiểu Vũ Điểm xụ mặt xuống. Muốn có chú ăn cùng nhưng bé không thích ăn nhất chính là rau xanh. Bé ngẩng khuôn mặt đang nước mắt ngắn nước mắt dài cầu mẹ.

“Không thương lượng.” Hạ Nhược Tâm tuyệt tình quay sang tiếp tục ăn cơm. Cô biết mình không từ chối con gái được, mà cô vốn cũng quyết định để con gái nhận ba, tuy rằng hiện tại Tiểu Vũ Điểm còn gọi Sở Luật là chú nhưng chờ bé lớn thêm một chút cô sẽ nói cho bé biết bé còn có một người cha họ Sở chứ không phải bé là một đứa trẻ không cha.

Chỉ là cô thật sự không muốn gã Sở Luật này cứ vô thanh vô tức tiến vào cuộc sống của cô, tuy rằng anh ta cũng không làm ra chuyện gì nhưng sao cô cứ có cảm giác anh ta giống như tằm ăn lên mẹ con cô.

Cho nên con gái dẫn theo việc này cô liền biêt sau này anh ta có thể trắng trợn hơn, đương nhiên cô không để anh ta dễ dàng có lợi như vậy, cũng thuận tiện trị tật kén ăn của Tiểu Vũ Điểm.

Tiểu Vũ Điểm vẫn xụ mặt, bé đá đá vào bàn, sau đó ngẩng mặt lên, vẻ mặt hờn dỗi như bị ép chết.

Bé kéo lấy tay áo mẹ.

“Mẹ, Tiểu Vũ Điểm đồng ý với mẹ ăn các món đó.”

Sở Luật ngồi bên vẫn ăn cơm không nói xen vào, anh cũng thấy con gái không thể kén ăn, như vậy sẽ gầy, cũng khiến bé bị còi xương. Anh không đủ cứng rắn nên vẫn không ép bé ăn rau được, anh chưa làm cha bao giờ nên cũng không biết phải làm thế nào, Sở Tương không tính, anh với Sở Tương không có mấy tình cảm,nhưng với Tiểu Vũ Điểm anh lại rất lo lắng.

Sợ con gái sẽ đói, sợ con gái ăn ít, cũng lại sợ con gái ăn nhiều.

Hạ Nhược Tâm vốn dĩ cho rằng anh vẫn ăn chực, còn sẽ ở chỗ này khiến cô ngứa mắt. Nhưng không ngờ anh rất tự giác, ăn xong cơm cũng rời đi khiến cô nhẹ thở ra một hơi.

Nếu về sau anh ta chỉ lại đây ăn cơm cùng con gái cô vẫn có thể chịu đựng được trong phạm vi của mình. Nhưng cô không nghĩ được, Sở Luật chính là Sở Luật, anh ta chính là một con cáo già nhiều mưu kế, anh tính kế xa so với cô có thể nghĩ nhiều.

Ngày hôm sau, lúc cô ra khỏi cửa thấy có người chuyển đồ tới nhà đối diện mình. Cô còn đang suy nghĩ có người đến ở thật tốt, từ khi cô tới đây nhà hàng xóm vẫn đóng cửa, cô đoán chưa có ai ở, nay có người tới cô đã có hàng xóm mới.

Đến buổi tối cô vừa đi đón con gái về vừa lúc căn hộ đối diện mở cửa, người bên trong bước ra.

Hạ Nhược Tâm tính tới chào hỏi cho phải phép một chút, dù sao cũng là hàng xóm, ngẩng đầu không thấy thì cúi đầu sẽ thấy, kết quả cô vừa thấy rõ người đi từ bên trong ra mắt liền trố lên.

“Sở Luật, sao anh lại ở đây?”

Sở Luật dựa dưng vào cánh cửa: “Anh tới để tiện ăn cơm với con gái của anh, đi đi lại lại không tiện cho nên liền dọn tới đây.”

Hạ Nhược Tâm vừa định nói gì Sở Luật đã chặn lại không cho cô có cơ hội mở miệng, hoặc cự tuyệt.

“Em yên tâm, anh sẽ nộp tiền cơm, một ngày ba bữa, một tháng năm ngàn.”

Anh rất hào phóng nói ra một con số lớn.

“Đồ lắm tiền phát điên.” Hạ Nhược Tâm nói thầm một tiếng, không thể nói lý lẽ với gã này. Cô biết mình nói gì cũng không lại được anh, thôi thì anh muốn thế nào thì thế ấy. Cô mở cửa cùng con gái đi vào.

Vào buổi tối Sở Luật quả nhiên đến đúng hẹn.

Mỗi ngày ngoại trừ ngồi ăn chung ba bữa cơm dường như hai người cũng không tiếp xúc nói chuyện nhiều, cho nên cũng không đến mức Hạ Nhược Tâm thấy không thoải mái.

***

Hoạt động công ích của tập đoàn Sở Thị đã kiến thành, quỹ Thiên sứ nhi đồng đã bắt đầu vận hành, hơn nữa còn cứu thành công ba bé bị bệnh bạch cầu, tập đoàn Sở Thị trên thương trường vốn thường xuyên đứng đầu sóng ngọn gió lần này lại vượt qua rất dễ dàng nhờ ảnh hưởng của hoạt động công ích, điều này Sở Luật cũng không tính được trước.

Thật sự anh chỉ đem sự áy náy không cứu con gái chuyển lên những đứa trẻ khác, chỉ không ngờ cứu được những đứa trẻ thì trong lòng anh không biết vì sao xuất hiện một cảm giác hưng phấn cùng kích động.

Anh tuy rằng không phải là người chuyên làm từ thiện nhưng giờ quyết định, chỉ cần anh còn ở một ngày, chỉ cần tập đoàn Sở Thị không sụp thì anh sẽ luôn đi cứu những đứa trẻ.

Lớp học vẽ tranh cũng bắt đầu, mọi người cũng rất hưởng ứng, đài truyền hình đưa tin không ít lần, danh tiếng của Sở Luật cũng được thơm lây, đây cũng là điều Sở Luật không đoán được.

Sở Luật nghĩ, có khi đây chính là làm việc tốt sẽ nhận được điều tốt.

Nhưng cách anh làm trước kia không bị báo ứng thì thật kỳ quái.

Hạ Nhược Tâm rất thích chính mình chuẩn bị cho phòng vẽ tranh, từ xét duyệt trang trí tới việc đăng ký nhập học đều được cô hoàn thành. Cũng bởi vì vậy mà hơn một tháng cô bỏ bê bản thân cuối cùng cũng có thể hưởng thụ một chút thành quả lao động của mình.

Tổng cộng có hơn ba mươi trẻ đều có chút khó khăn trong cuộc sống, rất thích học, còn có một bộ phận còn lại là trẻ mồ côi từ cô nhi viện, trong đó có cả hai anh em Lâm Thanh. Hai đứa rất thích ở đây, tính tình cũng hòa đồng hơn trước nhiều.

Cuối tuần Tiểu Vũ Điểm sẽ tới đây, bé muốn chơi cùng anh chị.

Mỗi khi Lâm Thanh cùng Quả Nhi chuẩn bị về Tiểu Vũ Điểm sẽ chạy tới đem đồ ăn vặt hoặc kẹo nhét vào túi của Quả Nhi. Đây là bé để dành cho chị với anh ăn.

Đúng rồi, còn có, bé tìm trong túi mình lấy ra một tờ mười đầu nhét vào tay Lâm Thanh: “Anh, đây là tiền cho chị chữa bệnh.”

Bé ngẩng mặt, khuôn mặt bầu bĩnh đang tươi cười.

“Cảm ơn em.” Lâm Thanh nắm chặt tay, sau đó vươn tay ôm Tiểu Vũ Điểm một chút, em gái thật tốt, về sau nó nhất định sẽ báo đáp lòng tốt của bé cùng cô giáo Hạ.

Trên đời này đã có rất ít người đối xử tốt với hai anh em nó, rõ ràng nó có bác với chú, nhưng bọn họ lại chiếm tài sản của cha mẹ hai nó, đưa anh em bọn nó tới Cô nhi viện.

Tuy rằng không quá tốt nhưng hai anh em có thể ăn no bụng, cậu cũng nhường một chút để em gái ăn nhiều hơn, nhưng cậu không có năng lực, em gái vẫn rất còi, cậu không có cánh nào kiếm tiền cho tới khi gặp cô giáo Hạ. Mỗi lần tới đây cô giáo Hạ đều dẫn hai đứa đi ăn cơm, cũng không ghét bỏ chân của Quả Nhi, còn giúp em gái chải đầu, giúp em gái thay quần áo, đưa bé đi vệ sinh, một chút ý tứ ghét bỏ cũng không có. Giống như mẹ hiền vậy.