Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 839: Thẩm Vi bị thương



“Lâm Thanh, cậu đang nhìn gì thế?” Một người bạn học tò mò hỏi Lâm Thanh đang nhìn xung quanh.

Lâm Thanh nhàn nhạt ngẩng đầu: “À, không có gì. Các cậu đi trước đi, mình có việc phải làm.” Nó nói xong rồi ôm cặp sách của mình chạy về phía trước, không để ý tới bạn học đằng sau.

Vừa rồi hình như nó nhìn thấy dì. Không biết dì làm gì những hình như rất vội vàng nên nó trộm đi theo sau Hạ Nhược Tâm, cách cô phía trước chỉ khoảng mười mét.

Hạ Nhược Tâm vì đi gấp nên cũng không để ý tới người bám sau mình.

Chính là nơi này. Cô tìm được một ngôi kho hàng tương đối hẻo lánh. Cô vội vào đi vào, bên trong ngoại trừ mùi vải từ một ít máy móc thêu dệt thì còn có thêm mùi máu tanh.

“Thẩm Vi, là chị sao? Thẩm Vi?” Cô cẩn thận gọi.

“Chị… ở đây…” Âm thanh mỏng manh của Thẩm Vi truyền đến. Hạ Nhược Tâm vội vàng đi theo hướng âm thanh phát ra, phía sau đống máy móc thật sự đang có người nằm.

“Thẩm Vi?” Hạ Nhược Tâm cẩn thận gọi một câu.

“Ừ.” Âm thanh quen thuộc truyền đến, đúng là Thẩm Vi.

Hạ Nhược Tâm đi tới, nhờ ánh sáng xuyên qua cửa sổ khuyến trong kho có thể nhìn được mờ mờ, cô thấy Thẩm Vi đang dựa người vào máy móc để ngồi, tay của cô ấy đang đặt trên bụng mình, khuôn mặt trắng bệch không còn sức sống.

“Sao chị lại bị như này?” Cô mở túi lấy ra một cái khăn tay, đây là khăn cô chuẩn bị cho con gái lau mũi.

“Đã giặt sạch rồi, chị dùng đi.”

“Cảm ơn.” Thẩm Vi nhận lấy khăn tay nhưng không lau mặt mà lại che trên bụng mình.

Hạ Nhược Tâm hít hít cái mũi. Mùi này là mùi của máu.

“Thẩm Vi, chị bị thương à?”

“Ừ.” Thẩm Vi nhẹ nhàng lên tiếng, lấy tay chỉ vào bụng mình. “Nơi này bị rách một miếng lớn, ruột cũng lòi ra ngoài, rất ghê tởm.”

Hạ Nhược Tâm đổ mồ hôi lạnh, cô vội vàng cúi xuống kéo cánh tay Thẩm Vi. “Đi, em đưa chị tới bệnh viện.”

Thậm Vi thật sự không đi được, cô được đỡ đứng lên, khó khăn lắm cô mới đi được vài bước. Hạ Nhược Tâm ngừng lại. “Sao em lại quên mất, nên gọi xe cứu thương.”

“Không cần.” Thẩm Vi vội vàng kéo tay cô xuống.

“Chuyện chị bị thương không nên để người khác biết, xe cứu thương tới đây khó tránh khỏi sẽ sinh ra nhiều chuyện. Em đưa chị tới một phòng khám nhỏ là được.”

Hạ Nhược Tâm không có cách nào đành làm theo. Rốt cuộc thân phận của Thẩm Vi cô không biết quá nhiều nhưng cũng biết không phải là quang minh chính đại gì. Hơn nữa Thẩm Vi không trở về Giang Nam hẳn cũng có chút bận tâm ở nơi này. Cô không hỏi, Thẩm Vi nói cái gì thì chính là như thế, cô nghe lời chị ấy.

Lúc các cô đi ra ngoài, Thẩm Vi đã ở trong bóng tối quá lâu nên bị ánh sáng làm cho chói mắt, cô đưa tay lên che mắt mình lại, trên các ngón tay đều có vết máu, lúc này từng giọt từng giọt đang chảy xuống dưới.

Hạ Nhược Tâm muốn nói chuyện nhưng Thẩm Vi lắc đầu với cô.

Hạ Nhược Tâm cắn chặt răng lại, không được, như thế này không ổn.

Cô đi lên trước khom lưng xuống. “Lên đây, em cõng chị đi, chứ cứ đi như lúc này chị sẽ bị mất nhiều máu tới chết.”

Thẩm Vi đau tới run cả người, chỉ có thể dựa vào người Hạ Nhược Tâm.

“Cảm ơn em, Nhược Tâm.”

Nhược Tâm hơi cười. “Chị nói gì đâu, lúc trước nếu không có chị thì hiện tại em cũng không biết sẽ như nào. Em còn chờ để được nghe chị kể chuyện cũ của chị.”

“Chị nghĩ…” Thẩm Vi nhướn lông mi nhìn về phía xa, dù khóe mắt vẫn đang rơi lệ nhưng có thể thấy được cô đang cười. “Chuyện của chị có khi còn hay ho hơn của em một ít.”

“Hay ho gì những chuyện như vậy?” Hạ Nhược Tâm từng bước đi tới. “Càng hay ho thì lại càng mang đến thương tâm, không bằng cứ bình bình đạm đạm có lẽ lại tốt hơn.”

“Cũng là…” Thẩm Vi vẫn lấy tay ôm bụng mình, sự đau đớn truyền đến dường như khiến ý thức của cô bị phân tán.

“Chị đã lâu không gặp con gái em rồi nhỉ?”

Hạ Nhược Tâm thỉnh thoảng nói chuyện với cô gái trên lừng mình. Cô có thể cảm nhận được lưng mình đang ướt đẫm, đây không chỉ có mồ hôi mà còn có máu, là máu của Thẩm Vi.

Cô sợ hãi, sao lại chảy nhiều như vậy, Thẩm Vi liệu có mất máu mà chết không.

Có lẽ mệnh của Thẩm Vi thật sự không tuyệt, đi được một lúc các cô tìm được một phòng khám nhỏ rất hẻo lánh. Hạ Nhược Tâm nói bọn họ leo núi, Thẩm Vi bị ngã từ trên núi xuống, tới khi tìm được thì đã bị như này. Bởi vì điện thoại cũng bị mất nên chỉ có thể tới đây.

Phòng khám nhỏ này chỉ có hai người, là hai vợ chồng. Tuy rằng nhỏ nhưng điều kiện của phòng khám cũng không tồi, bên trong có đủ các loại thuốc, thậm chí còn có thể làm những phẫu thuật nhỏ.

Cô chờ ở bên ngoài, Thẩm Vi ở bên trong cho bác sĩ xử lý miệng vết thương. Khoảng một giờ sau bác sĩ mới ra, nói với Hạ Nhược Tâm:

“Yên tâm đi, không sao cả. Tuy bị thương nặng nhưng cũng may không bị nhiễm trùng, chỉ cần tiêm mấy ngày là sẽ tốt.”

Hạ Nhược Tâm thở dài nhẹ nhõm một hơi. Cô đi vào, Thẩm Vi vẫn nằm đó, vết thương trên bụng của cô ấy đã được xử lý.

Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng vạch chăn trên người Thẩm Vi liền thấy vết thương đã được cẩn thận cuốn vài vòng băng vải, bên trên cũng không có máu chảy ra, lúc này mới thật sự thở dài nhẹ nhõm.

Cô lấy điện thoại, có lẽ hôm nay không về nhà được, nhưng Tiểu Vũ Điểm và Lâm Thanh lại không có ai chăm sóc. Cô suy nghĩ một chút rồi gọi cho Đỗ Tĩnh Đường, nhờ Đỗ Tĩnh Đường đi đón con gái, thuận tiện cũng giúp cô chăm sóc mấy ngày.

“Chị Nhược Tâm, hiện chị đang ở đâu?”

Đỗ Tĩnh Đường hiển nhiên rất vui vẻ đón Tiểu Vũ Điểm về nhà mình ở, nhà anh rất thích tiểu công chúa này, không giống cô của anh lại đem Sở Tương thành bảo bối.

“Chị…” Hạ Nhược Tâm nhìn Thẩm Vi vẫn đang hôn mê, sau đó cô lắc đầu, nói: “Chị đang ở chỗ một người bạn, chị ấy bị bệnh, không rời đi được.”

“À, em biết rồi. Chị yên tâm.” Đỗ Tĩnh Đường cũng không hỏi nhiều. “Em sẽ đón tiểu công chúa về đây, còn cả đúa bé trai kia em cũng đón. Nhưng chị Nhược Tâm, chị có thể gọi cho anh em mà, không phải hai người đã…”

Kỳ thật anh muốn nói hai người không phải hiện tại đã tốt đẹp sao, nếu tốt đẹp có thể tái hôn. Nhưng lời nói này vẫn nghẹn lại, anh không dám nói nữa.