Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 842: Còn có thể trở về không?



“Chị Nhược Tâm nói sáng nay sẽ về, nhưng không hiểu sao tới lúc này lại tìm không thấy người.”

Sở Luật lấy điện thoại gọi tới số của Hạ Nhược Tâm thử xem sao, quả nhiên giống như Đỗ Tĩnh Đường nói, có thông báo không liên lạc được.

Trong lòng Sở Luật bỗng nhiên có cảm giác không tốt, trực giác cho anh biết Hạ Nhược Tâm đã xảy ra chuyện, bằng không cô nhất định sẽ không bỏ mặc Tiểu Vũ Điểm. Cô có thể nhẫn tâm với bất cứ ai nhưng tuyệt đối sẽ không bỏ rơi Tiểu Vũ Điểm.

“Chú, mẹ đâu? Tiểu Vũ ĐIểm muốn mẹ.” Tiểu Vũ Điểm ngẩng khuôn mặt đáng thương, đôi mắt đã sưng vì khóc hỏi Sở Luật.

“Chú, Tiểu Vũ Điểm muốn mẹ…” Bé nắm chặt bàn tay lại, thỉnh thoảng sụt sịt cái mũi.

“Lấy cho bé bình sữa.” Sở Luật quay sang Đỗ Tĩnh Đường nói một câu.

“Vâng, em đi lấy ngay.” Đỗ Tĩnh Đường vội vàng đứng lên. Anh rất nhanh trở về, đem bình sữa trong tay đặt trước mặt Sở Luật.

“Cậu là heo à?” Sở Luật thật muốn đá cho đứa em này một cái. “Cậu mang bình trống không thì bé uống cái gì? Đi pha sữa bột đi.”

Đỗ Tĩnh Đường bị mắng nhưng một chút tức giận cũng không có. Quả thật anh cũng vội vàng mà quên mất chỉ lấy bình sữa không ra đây.

“Mẹ đâu? Chú! Mẹ của Tiểu Vũ Điểm đi đâu rồi?” Tiểu Vũ Điểm mếu máo, âm thanh đã khóc không thành tiếng.

“Mẹ sẽ nhanh về thôi.” Sở Luật ôm con gái chặt một chút. “Tiểu Vũ Điểm ngoan, cháu phải ngoan mẹ mới trở về, nếu mẹ biết cháu khóc sẽ không về đâu.”

“Thật vậy ạ?” Tiểu Vũ Điệt sụt sịt vài cái, nước mắt vẫn chảy qua khóe mắt, lông mi cũng đã ướt đẫm.

“Đúng vậy, chú không lừa Tiểu Vũ Điểm đâu.” Anh nhẹ nhàng xoa mái tóc mềm mại của con gái, nhưng anh đang đè sự bất an trong lòng xuống, dường như ngay cả hít thở anh cũng thấy khó khăn.

Anh vẫn bình tĩnh dỗ con gái nhưng trong thực tế, hiện tại mà nói thì không cách nào kìm chế bản thân được, cũng không biết phải làm gì với Tiểu Vũ Điểm.

Một lát Đỗ Tĩnh Đường đã mang bình sữa tới.

Sở Luật cầm lấy đặt vào tay của con gái, Tiểu Vũ Điểm ngoan ngoãn ôm lấy bình sữa liền uống. Có lẽ do mệt mỏi vì khóc, bé uống sữa mà hàng mi run run, sau đó nhắm hai mắt lại, miệng chọp chẹp vài cái uống sữa rồi dần dần như đã ngủ rồi, nhưng lại không ai có thể đụng vào bình sữa trong tay bé, đụng vào bé sẽ liền tỉnh lại.

Sở Luật lấy một cái khăn lông đắp lên người con gái. Sắc mặt anh rất trầm, sự trầm tĩnh này mang theo không khí nặng nề, thời gian lặng lẽ trôi qua, ngày càng lạnh băng.

“Anh, giờ phải làm gì? Chúng ta có tìm người không?”

Đỗ Tĩnh Đường cũng cảm thấy tình huống có chút không đúng, đặc biệt càng qua thời gian này thì cảm giác lại càng rõ.

Điện thoại hết pin thì có thể nạp, dẫu không có nơi để nạp điện thì cũng có thể mượn ai đó, nếu không mượn được thì cũng còn điện thoại công cộng, đã hơn một ngày một đêm rồi.

“Chờ một chút.” Lúc Sở Luật nói những lời này ấn đường của anh đã có thêm vài nếp nhăn.

Nhưng một từ chờ không biết cần hao phí bao nhiêu sự bình tĩnh của mọi người, Đỗ Tĩnh Đường lúc đầu là ngồi không yên, anh thỉnh thoảng đứng lên đi tới bên cạnh cửa sổ, sau đó lại ngồi lên ghế sô pha, sau một hồi lại đi tới cửa sổ.

Thời gian cứ từng giây từng giây trôi qua, Tiểu Vũ Điểm đã ngủ rồi, trên lông mi vẫn còn đọng ít nước mắt.

***

“Tiểu Vũ Điểm…” Bỗng nhiên Hạ Nhược Tâm bật dậy, toàn thân đầy mồ hôi lạnh.

“Gặp ác mộng?” Thẩm Vi mở to hai mắt, dường như cô không ngủ. Cô vẫn luôn rất bình tĩnh, bình tĩnh tới mức có khi không phải là con người. Là người thì sẽ có lo lắng, cũng sẽ có sợ hãi, nhưng cô thì đường như cái gì cung không có.

“Vâng, em mơ thấy Tiểu Vũ Điểm.” Hạ Nhược Tâm ngồi dậy, cô lau chút mồ hôi trên trán mình, sau đó lại lấy ít bụi xoa lên mặt mình, nước cùng bụi quện với nhau càng khiến người ghê tởm.

Nhưng hiện tại các cô còn không có khả năng thấy được ánh mặt trời thì ai còn nhìn rõ được khuôn mặt.

“Có Sở Luật thì bé sẽ không sao cả.” Thẩm Vi nhẹ nhàng nói. Có một số việc không cần phải hoài nghi bất cứ chút nào. “Người đàn ông này có lúc tàn nhẫn tới cực điểm, nhưng nếu anh ta đã nhận định gì rồi thì cả đời này cũng không biến đổi.”

“Phải không?” Hạ Nhược Tâm tỏ vẻ rất hoài nghi. Anh ta nhận định Hạ Dĩ Hiên, cũng nhận định Lý Mạn Ni nhưng cuối cùng thì anh ta đặt ai ở trong lòng, có lẽ không ai cả.

“Có phải hay không chính trong lòng em biết rõ.”

Thẩm Vi lại nhắm mắt lại, không thể không nhắc nhở cô gái này, đôi khi đừng quá tin tưởng người khác nhưng cũng đừng phủ nhận chính mình. “Em ấy, cứ thành thật một ít sẽ chết sao?”

Hạ Nhược Tâm cũng thả lỏng thân thể, đột nhiên cô cười có chút trào phúng. Hiện tại đã như nào, cô vậy mà còn có những suy nghĩ này đó, tình yêu thì sao, tiền tài thì thế nào, hiện tại vận mệnh của cô và Thẩm Vi còn không biết trong tay ai nắm, các cô sau này sống hay chết có khi cũng không ai biết, mà cô càng không biết cả đời này có còn được gặp lại con gái không.

Mỗi khi nghĩ đến điều này trong lòng cô  như rách toạc một miếng lớn.

Tiểu Vũ Điểm mới đây đã không còn thận, nhanh vậy đã lại không có mẹ. Bé biết sống ra sao?

Có lẽ đúng như Thẩm Vi nói, ít nhất còn có Sở Luật. Cô biết anh thật sự yêu thương Tiểu Vũ Điểm, có người ba này Tiểu Vũ Điểm sẽ không phải chịu bất cứ thương tổn nào, bé sẽ bình an, cũng sẽ khỏe mạnh.

“Sở Luật!” Cô đưa đôi tay đang nắm chặt đặt lên đầu gối. “Em tha thứ cho anh, em đã sớm tha thứ cho anh. Em cũng không hề hận anh, cho nên mong anh đối xử tốt với con gái chúng ta, đừng để bé chịu khổ, được không?”

Cô ôm chặt đầu gối của mình khóc không thành tiếng, không có nước mắt nhưng tâm trí cô vẫn lạc đi mông lung.

“Không sao đâu, chúng ta nhất định có thể trốn được.”

“Có thể chứ?” Hạ Nhược Tâm hỏi Thẩm Vi, cũng là hỏi chính mình.

“Nhất định có thể.” Thẩm Vi than kín một tiếng, tiếng than này chính là không xác định được, kì thật các cô đã đứng bên bờ của địa ngục, ngay cả chính cô cũng không xác định được thì ai có thể?

***

Lúc này cô đã mất tích tới ngày thứ ba.

Tiểu Vũ Điểm đã khóc ba ngày. Mỗi ngày bé mở mắt chuyện đầu tiên chính là đi tìm mẹ, chuyện thứ hai vẫn muốn mẹ, chuyện thứ ba là bắt đầu khóc. Bé khóc hết ba ngày liền không nói chuyện nữa, chỉ ôm lấy bup bê ngồi trên một cái ghế nhỏ, ai nói gì cũng không nghe, lại càng không nói.

“Tiểu Vũ Điểm, tới ăn cơm.”