“Đau…” Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, toàn thân từ trên xuống dưới đều đau, nơi nào cũng truyền đến đau đớn, nơi nào cũng thấy không thoải mái, đặc biệt là cánh tay trái.
“Tỉnh rồi?” Thẩm Vi lấy một cốc nước đặt trước mặt cô. Còn may, nơi này không giống như trên thuyền, ngay cả nước uống cũng bủn xỉn, nơi này nơi nơi đều là nước, chỉ cần không muốn sống thì có thể uống đến chết.
“Bọn họ cũng không tệ lắm nhỉ, ít nhất còn cho nước uống.” Hạ Nhược Tâm nâng cốc nước lên uống một ngụm, cũng không hồ đồ đến mức quên mình đã bị đánh, hơn nữa đánh tới mức cả người đầy thương tích.
Hiện tại cô còn có thể cười được, nhưng nếu không cười thì cô có thể làm gì, khóc sao? Cô càng không được khóc, không phải không thương tâm, không phải không đau, càng không phải không khổ sở… Chỉ là nước mắt ở chỗ này không có bất cứ tác dụng gì, muốn sống sót thì phải chịu đựng, bất cứ hoàn cảnh nào cũng phải chịu đựng.
“Em còn nghĩ tốt đẹp thế sao?” Thẩm Vi lại lấy thêm nước cho cô.
“Vậy nước ở đâu có, không phải nước tiểu chứ?” Cô nói đùa, nhưng vừa cử động toàn thân lại đau đớn.
Thẩm Vi nhếch miệng xem thường. “Chị còn chưa lợi hại tới mức lấy nước tiểu cho em uống. Bên ngoài không phải có sông sao, em uống thoải mái.”
“Kỳ thật em tình nguyện uống nước tiểu.” Hạ Nhược Tâm cầm chặt cái cốc, liền cảm thấy nước này không thể uống được.
“Vì sao?” Thẩm Vi đưa cho cô vài viên thuốc giảm đau, vừa lúc còn vài viên, hy vọng có tác dụng, cũng không nhiều lắm.
“Vì sao á?” Hạ Nhược Tâm cầm lấy thuốc đưa vào miệng mình, cô nuốt xuống, nheo lại hai mắt than một tiếng. “Chị quên sao, ở đó có máu bà dì của em.”
Thẩm Vi thật muốn đập cho cô một cái, có điều đây là người bệnh, lại đập nữa có khi phải đào hố chôn.
“Chị Thẩm Vi…” Hạ Nhược Tâm xoa mặt mình, toàn bộ khuôn mặt đã sưng như heo nhưng cô vẫn có thể cười được.
“Ừ, có việc gì?” Thẩm Vi không biểu cảm gì, cô kéo chăn mốc meo rồi ngồi lên, sợ là đêm nay sẽ không ngủ được.
“Có.” Hạ Nhược Tâm nghiêng mặt gối lên một cuộn giấy vệ sinh. “Mẹ đẻ em họ Thẩm, chị cũng họ Thẩm, chị nói xem có phải chị là chị ruột của em?”
Thẩm Vi ôm chặt chiếc chăn rách tung tóe của mình, cô tì cằm mình lên đầu gối. “Chị hy vọng là như thế, nhưng đáng tiếc chị là con gái duy nhất, mà cha mẹ chị đã sớm thành một bức ảnh đen trắng.”
Cô quay đầu lại mới phát hiện Hạ Nhược Tâm đã ngủ rồi, hai mắt nhắm chặt nhưng mí mắt cứ rung rung, hiển nhiên giấc ngủ không hề an bình.
“Em yên tâm, mặc kệ như thế nào chị cũng sẽ nghĩ cách để em chạy trốn.” Cô nằm xuống nhắm hai mắt lại, sau đó lại nghĩ tới những chuyện chưa bao giờ nguyện ý quay đầu trước kia.
Cả đời này không bao giờ muốn gặp lại, tiếp theo cả đời này không bao giờ lại mềm lòng.
Có chút nhân ái, cô liền hối hận.
Đúng vậy, cô đã hối hận…
Cô không biết từ khi nào mình cũng đã ngủ rồi, cô cũng không biết Hạ Nhược Tâm ở bên cạnh kỳ thật vẫn luôn không ngủ, sự đau đớn khiến Hạ Nhược Tâm không cách nào ngủ được.
Hạ Nhược Tâm khẽ cử động tay trái của mình, “Miễn cưỡng có thể dùng được, thật tốt, còn chưa bị lìa ra.” Cô tự giễu.
Những người khác đều đã ngủ rồi nhưng cô thì không. Hiện tại ngay cả trở mình với cô cũng thành vấn đề, toàn thân đau đớn như bị chặt đứt xương cốt. Cô liếm môi khô nứt tới rỉ máu của mình, rồi gian nan ngồi dậy, chân trần xuống giường, lại lấy cái cốc ở bên cạnh đi ra ngoài.
Nơi này buổi tối rất lạnh, gió lạnh không ngừng thổi tới cô quá phận đơn bạc trên người, mầy lần đều muốn thổi bay cả cô đi. Cô nắm chặt quần áo của mình, chân co rụt lại, người cũng ngã xuống mặt đất. Nhưng cô không bò dậy mà dùng cái cốc múc một cốc nước cũng không sạch sẽ gì lắm dưới sông bắt đầu uống lên.
Cô hơi nghẹn một chút nhưng cổ họng đã dẽ chịu hơn, tuy rằng nước thật khó uống nhưng nước cũng vẫn là nước. Hình như cô có thể nhìn thấy sao mai, chỉ không biết nơi này rốt cuộc cách đất nước của mình bao xa, rốt cuộc có xa lắm không, phải đi bao lâu mới có thể đến, phải đợi bao lâu mới có thể về.
Sở Luật, anh nhất định phải chăm sóc tốt cho con gái. Em không còn nữa, con cũng chỉ có một người thân là anh.
Ánh sáng trong phòng âm u, cô không nhịn được nước mắt cứ tuôn ra, có chút chua xót. Cũng chỉ có lúc này, vào lúc ban đêm không người như vậy cô mới dám biểu lộ ra, chỉ còn ít nước mắt, cũng chỉ ở đêm khuya tĩnh lặng mới dám rơi xuống.
Không dám có thời điểm yếu đuối, cũng không thể để mình vào hoàn cảnh yếu thế.
Cô còn phải về nhà, cô còn phải gặp Tiểu Vũ Điểm…
Cô bám vào bờ tường đứng lên, sau đó cầm cốc đi vào, lại nằm xuống ngủ, ngủ không được cũng phải ngủ.
***
Lúc bên ngoài có tiếng đập như tiếng gõ đòi mạng là lúc Hạ Nhược Tâm cũng đã tỉnh dậy, cô ngồi dậy lấy áo mặc vào.
“Em có thể đi?” Thẩm Vi lo lắng hỏi, đã bị như vậy rồi còn muốn xuống nước sao?
“Không sao đâu.” Hạ Nhược Tâm muốn cười nhưng không dám cười quá lớn, khuôn mặt chỉ khẽ cử động đã có thể khiến cô đau lăn quay.
Nhưng Thẩm Vi vẫn lo lắng: “Em cứ nằm nghỉ thêm đã.”
“Không cần. Có một số chuyện không phải chúng ta muốn là có thể làm được.” Hai chân Hạ Nhược tâm dã đứng trên mặt đất, cũng không mặc giầy, đi chân đất đã thành thói quen.
Hiện tại cô không có tư cách cò kè mặc cả với người khác, cũng không có tư cách dưỡng bệnh. Muốn sống sót ở chỗ này đầu tiên là phải làm việc, là phải tìm được vàng cho bọn chúng.
Mà cô cũng không cho rằng mình sẽ có đãi ngộ đặc biệt gì, cô biết tâm những người này đều rất lạnh, bởi vì bọn họ cũng dùng tiền mua các cô về làm nô lệ, cho nên có thể bị chúng đánh, bị chúng mắng, thậm chí giết thì cũng không có ai quan tâm.
Quả nhiên lúc cô đi ra tới, đôi mắt mụ béo như radar quét toàn thân cô.
Lấy dụng cụ của mình, cô xuống nước. Nước lạnh lẽo khiến hai đùi cô đau như bị kim đâm, cô nhịn.
Cô không nâng nổi cánh tay trái của mình, liền cố gắng dùng cánh tay phải cào cát, nhưng một lúc liền toàn thân đổ mồ hôi lạnh, mà ngày này cô cái gì cũng không tìm thấy.
Những người này hiển nhiên cảnh giác đối vưới cô, cô lại một lần bị soát người, bị nhóm này người sờ soạng tới mọi nơi trên thân thể. Cô chỉ có thể nuốt nước mắt xuống bụng.
Cô sẽ không nói cái gì công đạo tự tại nhân tâm, nơi này không có khả năng có công lý, công lý đã sớm chết.