Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 871: Đứa trẻ xui xẻo



Bác sĩ vừa nghe liền rõ ràng, chỉ là ông vẫn nhíu mày. “Kết quả xét nghiệm cho thấy đứa nhỏ này chính là ăn nhiều muối, những cái khác đều không có vấn đề gì. Khi về vẫn là cho bé ăn bớt muối đi một chút, bé bị vậy kiêng kị nhất chính là dùng muối lung tung.”

“Cho bé uống nhiều nước một chút, cho ăn nhiều hoa quả để có thêm vitamin, cũng cho bé uống thêm sữa bột.”

Tô Vân Phỉ nhớ kỹ lời bác sĩ nói, bà cúi đầu, nhìn chằm chằm đôi mắt to của Tiểu Vũ Điểm. “Cháu thật khiến người khác sợ hãi, bà thật sự sợ cháu không lớn được, rốt cuộc cháu đã lớn tới thế này như thế nào?” Bà ôm Tiểu Vũ Điểm lên, cuối cùng quyết định cơm Tiểu Vũ Điểm vẫn phải do chính tay bà cho ăn, hơn nữa nhất định phải nếm trước mới được. Có lẽ là nhạt với bọn họ nhưng với đứa nhỏ này vẫn là quá nhiều muối.

“Sao rồi?” Đỗ Bân cùng Sở Giang đều đang ở Đỗ gia, vốn dĩ hai người bọn họ đang ở bên ngoài nói chuyện cũng mấy ông bạn già, kết quả vừa nghe Tô Vân Phỉ gọi điện đến liền cùng trở về nhà, hai người sốt ruột đứng ngồi không yên, cuối cùng Tô Vân Phỉ cũng về tới nhà.

“Cũng không có việc gì.” Tô Vân Phỉ giao Tiểu Vũ Điểm cho Sở Giang, bé đã ngủ rồi, bà ôm lâu tay cũng đã mỏi, vừa lúc để Sở Giang bế, bà cũng có thể cho đôi tay mình nghỉ ngơi một chút.

Bà hơi lắc cánh tay, lúc này mới nhớ hai người vẫn chờ câu trả lời của bà, vội vàng nói tiếp.

“Hai ông yên tâm, cháu không sao cả, bác sĩ nói có thể là do ăn quá nhiều muối.”

“Quá nhiều muối?” Đỗ Bân liền trực tiếp gọi bảo mẫu, hỏi bảo mẫu có cho thêm muối vào món ăn không.

Nhưng bảo mẫu thật sự phải ấm ức, bà đã cho rất ít muối, nhạt tới mức đều sắp không thấy hương vị đâu nữa.

“Về sau làm riêng cơm cho cháu.” Đỗ Bân suy nghĩ rồi nói với bảo mẫu. Tốt nhất là như vậy, về sau cứ cẩn thận một chút, cháu còn nhỏ như vậy, một quả thận còn phải hoạt động cả đời.

Lúc này bọn họ không ai để ý, một cánh cửa cẩn thận bị đẩy ra, Lâm Thanh vốn dĩ vừa muốn đi ra ngoài kết quả lại nghe được tiếng nói chuyện ở bên ngoài.

Nhiều muối, về sau nấu riêng.

Lòng bàn tay nó đều đổ ra mồ hôi lạnh, cũng chậm rãi đóng cửa lại. Nó nghĩ mình hẳn quá nóng nảy, liền tính hiện tại đem một bát muối cho Tiểu Vũ Điểm ăn thì bé cũng không có khả năng xuất hiện chuyện gì, nó cũng không có khả năng đem muối nhét vào miệng người khác. Hơn nữa đây không phải là nơi ở của Hạ Nhược Tâm, nơi này rất nhiều người, nếu nó trộm cho thêm muối vào cơm của Tiểu Vũ Điểm bị người khác biết thì nó sao còn có thể báo thù?

Nó cắt chặt môi, tự nói với mình phải từ từ. Nó không cần vội, nó còn nhỏ, nó còn rất nhiều thời gian.

Từ đó về sau Tô Vân Phỉ càng thêm chú ý một ngày ba bữa cơm cho Tiểu Vũ Điểm, ở trường học bà cũng tới dặn dò không để ăn quá mặn, hơn nữa nhà trẻ là của Sở Luật, cũng có giáo viên chuyên phụ trách nên không cần lo lắng. Dường như mỗi bữa cơm của Tiểu Vũ Điểm bà đều nếm qua trước, ngay cả sữa bột cháu uống bà cũng nếm, thế nhưng chính bà dần dần thích vị sữa bột, cho nên mỗi lần đều pha hai phần, bà một phần, Tiểu Vũ Điểm một phần.

Bảo mẫu thấy có chuyện rất kỳ lạ, hình như gần đây sữa bột rất nhanh hết, tiểu thư bắt đầu thích uống sữa bột sao, bà lầm bầm lầu bầu, Tô Vân Phỉ ngồi một góc nghe thấy chỉ biết cười gượng, có chút xấu hổ.

Bên ngoài có tiếng chuông cửa, bảo mẫu vội vàng chạy tới mở cửa, mà người vào làm Tô Vân Phỉ bắt đầu không vui ở trong lòng.

Vậy mà lại tới nữa, có thể đừng tới không?

Bà đứng dậy, cũng cố gắng nở một nụ cười trên mặt.

“Chị, chị tới chơi.”

“Ừ.” Tống Uyển đi tới, thay giày ở cửa, lại kéo theo Sở Tương không tình nguyện đến đây.

“Hương Hương đi tìm em chơi đi.” Tống Uyển ngồi xổm thân mình, đối với Sở Tương nói. Không khó để nhận ra bà thật sự thích Sở Tương, mặc kệ người khác nói như thế nào bà vẫn thích nhất chính là Sở Tương mà không phải ai khác.

Sở Tương xoay khuôn mặt đi, không có chút nào nguyện ý nhưng cuối cùng vẫn xoay người đi tìm đứa em mình không quý mến gì kia.

Tiểu Vũ Điểm đang ngồi trên một cái ghế nhỏ, mở cuốn sách dành cho trẻ em mà Đỗ Tĩnh Đường mới mua cho bé, một tay bé ôm búp bê, một tay cầm sách nhìn. Lâm Thanh ngồi ở một bên tập viết, nó thấy được Sở Tương nhưng chỉ cúi đầu tiếp tục tập viết.

Sở Tương đã đi tới, nó cũng không để ý tới Lâm Thanh mà đi tới bên cạnh Tiểu Vũ Điểm, nâng cằm mình lên. “Đưa sách cho tao.”

Nó liếc mắt một cái liền chú ý tới cuốn sách Tiểu Vũ Điểm đang xem là không mua được ở nơi khác, lớp học của nó có một bạn có được, nó cũng rất muốn nhưng bà nội tìm đã lâu không tìm được, sao con nhóc đáng ghét này lại có.

“Đưa sách đây.” Nó vươn tay, không khách khí đòi.

Tiểu Vũ Điểm có chút không muốn nhưng vẫn đưa sách cho Sở Tương, sau đó gãi gãi tay búp bê trong lòng mình.

“Đưa búp bê đây.” Sở Tương lại vươn tay muốn búp bê. Tuy rằng nó thấy con búp bê này đã cũ, lại bẩn, nó cũng không thích, nhưng ai bảo con nhóc đáng ghét này cứ luôn cầm theo.

Đồ con nhỏ này thích nó phải cướp lấy.

Ai bảo con nhỏ này cướp ba và ông nội của nó, cái này nhất định là ba mua, ba mua thì là của nó.

Tiểu Vũ Điểm mím môi, ôm chặt búp bê vào lòng, lắc đầu. Búp bê không cho, búp bê là của mẹ mua, ai cũng không thể cho.

“Đưa tao.” Sở Tương lại tiếp lên, cũng bắt đầu tức giận. Nó nói mà cứ đưa, nhiều nhất chỉ lấy một chút, sau đó ngại bẩn sẽ ném đi, nhưng nếu không cho nó sẽ một hai phải lấy được, chẳng sợ là ném đi, dù thiêu cũng sẽ không trả lại.

Mà đồ người khác yêu quý, không muốn cho đi thì nó lại càng muốn.

“Đưa tao.” Nó lại nói một câu, đều chuẩn bị chạy tới cướp.

Chỉ là tay nó chưa kịp đụng tới con búp bê kia Tiểu Vũ Điểm đã xoay người, ôm chặt búp bê chạy sang một bên, Sở Tương theo quán tính lao đến, trực tiếp ngã ra đất.

Vốn dĩ Lâm Thanh có thể đỡ nó nhưng lại chỉ khoanh tay đứng nhìn, dù chỉ cầm bút chơi không làm gì cũng không duỗi tay ra giúp đỡ.

Phịch một tiếng, Sở Tương xui xẻo ngã trên mặt đất, đầu đập vào chân bàn, một lúc sau đã sưng u một cục.

“Bà nội, bà nội…”

Sở Tương nằm trên mặt đất khóc rống gọi bà nội.