Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 881: Là em, là anh



Anh không biết mình vừa thu hồi anh mắt thì có một người phụ nữ đi từ dưới sông đi lên, tấm lưng rất quen thuộc với anh. Hôm nay cô cũng không đào được ít vàng nào, ‘bốp’ một tiếng, vai cô bị một gậy đánh vào, cô chỉ im lặng không kêu than. Cô xoa xoa bả vai đi vào, có lẽ bởi vì bị đánh nhiều quá nên da chỗ này đã chai lại, thật không còn cảm thấy đau mấy.

“Hôm nay không có canh nóng rồi.” Cô tiến tới ngồi xuống, lấy một miếng dẻ xoa hai chân của mình, toàn bộ hai chân đều đã bị tổn thương nghiêm trọng do giá rét, ngay cả năm ngón chân lúc này cũng sưng như củ cải, chân như vậy còn có thể đi được cô cũng thấy phục chính mình. Cả đời này, mặc kệ sống hay chết, có thể trải qua hiện thực như thế này, nói thật ra không phải ai cũng làm được.

“Mấy ngày cũng chưa được uống.” Thẩm Vi cũng đã quay về, cô nằm xuống nhắm mắt lại ngủ.

Hạ Nhược Tâm đặt hai chân vào bên trong chăn, cũng co người lại một chút cho chân ấm, có lẽ mỗi ngày chỉ có lúc này bọn họ mới miễn cưỡng được thả lỏng một ít.

“Cố gắng chịu đựng một chút, sẽ nhanh qua mấy tháng, đến lúc đó thời tiết tốt sẽ không còn vất vả như này nữa.” Chỉ là hiện tại cô không biết các cô cố gắng còn có ý nghĩa gì không.

Có khi cô đang mê man, cứ cố gắng kiên trì sẽ có thể sống sót để làm gì. Cuối cùng cô tự có đáp án cho mình, vẫn là cô muốn sống sót, luôn muốn sống sót, không phải bởi vì sợ chết mà bởi vì còn có rất nhiều chuyện cô chưa làm.

Cô chưa nuôi lớn con gái, chưa tận mắt nhìn con gái đi lấy chồng, cho nên cô không cam lòng, cũng không cam tâm buông xuôi.

Cô tưởng tượng được uống một ngụm cạnh nóng.

Hy vọng có được một giấc mộng đẹp, giấc mộng đẹp chỉ là uống được một bát canh nóng.

Gió đêm, vẫn như cũ lạnh băng, lúc này dường như tất cả mọi người đã ngủ. Bọn họ không có thời gian suy nghĩ nhiều chuyện, bọn họ cũng không có thời gian nói chuyện phiếm, càng không có thời gian nghĩ cách chạy trốn. Chỉ có thể qua một ngày như thế này là sống thêm được một ngày.

Lúc này Sở Luật ở trong một căn phòng, nơi này đều ấm áp, tuy rằng cũng không hẳn là có tường xung quanh, nhưng là so với nơi đó tứ phía đều có gió thổi vào mà nói thì nơi này hiển nhiên thật sự ấm áp hơn nhiều.

Một phụ nữ thô béo đã đi tới, như cũ lê thân thể to như thùng xăng của mình. Mụ đứng trước mặt Sở Luật xoay nửa ngày, đáng tiếc không có sự thướt tha của phụ nữ, cũng không có sự mềm mại của phụ nữ, đây quả thật giống một thùng phuy. Liền tính phụ nữ trong thiên hạ chết sạch Sở Luật cũng không có khả năng có tâm tư với một cái thùng phuy.

Mụ béo xoay người nửa ngày, bày ra tư thế mình cho là đẹp, sau đó còn dùng ánh mắt đưa tình với Sở Luật, nhưng với Sở Luật xem ra chỉ có ghê tởm, hiện tại anh thật muốn đạp một phát cho mụ chết.

Mụ đem quần áo của mình từng cái từng cái cởi bỏ, cuối cùng lột sạch không còn chút gì, nhưng mụ dường như không xem lại mình, là cái thùng, chính là một cái thùng, dù nhìn thế nào vẫn là một cái thùng.

Mụ đã cởi bỏ sạch quần áo, đi tới, sau đó đặt tay lên vai Sở Luật, bàn tay cũng lần xuống phía dưới để sờ nắn nơi đó. Gân xanh trên mu bàn tay Sở Luật đã nổi lên, anh trực tiếp nhấc chân đi qua.

‘Phịch’ một tiếng, mụ ngã lăn quay ra đất, đồ ăn trong ngày đều phun ra.

Mụ từ trên mặt đất bò lên, trong miệng cũng không biết kêu cái gì, người vẫn để trần chuồng đi tới lấy cây roi vụt mạnh về phía Sở Luật.

Một roi vụt đến, Sở Luật không phản ứng gì, hai roi vụt đến, anh vẫn không cử động. Cứ như vậy anh nhận roi bay đến, cũng không biết đã vụt bao nhiêu lần, cánh tay của mụ vụt cũng đau, chính mình mệt thở hổn hển.

“Ghê tởm!” Sở Luật chuyển thân qua, không phải không muốn động thủ với ả đàn bà này, chỉ là chưa đến thời điểm. Nếu hiện tại ả này xảy ra chuyện sợ ngày mai anh sẽ không còn thấy được mặt trời, anh chưa ngu ngốc như vậy.

Ra tới bên ngoài, gió thổi trên người anh, sự lạnh lẽo tràn đến cùng sự đau đớn trên người cũng trào ra khiến lông mày anh nheo lại khó chịu.

Anh đi vào giường, bên trong dường như chỉ còn tiếng gáy của những gã đàn ông khác.

Kéo tay áo lên, lúc này trên cánh tay anh có một vết máu, ngay cả quần áo trên người cũng có máu dính vào, anh tìm một chỗ ngồi xuống, nhấn vào lỗ tai một chút.

“Tam ca, bên đó anh có tin tức gì không?”

“Chưa có.” Âm thanh Tam ca có chút mỏi mệt. “Anh thì sao?”

“Cũng không có.” Sở Luật nhẹ nhàng cử động tay. “Tôi sẽ liên lạc với Mạc Mính, nơi này tôi đã tìm hiểu, không có hai cô ấy, cho nên tôi muốn mượn một chút thế lực bên đó.” Nếu không tìm được anh sẽ nghĩ biện pháp khác, mà thật sự nếu không đi anh sợ không giữ trong sạch được. Bị một ả đàn bà xấu như vậy đè không phải sẽ khiến cả đời anh thấy ghê tởm sao?

“Tôi biết rồi.” Tiếng Tam ca dừng lại. “Tôi sẽ tìm lại, bên anh không có thì chính là bên này.”

Tam ca vẫn không muốn từ bỏ, Sở Luật cũng không muốn.

Nơi này chỗ nào có thể tìm được anh đều đã chú ý, cho nên nơi này đã không còn trong phạm vi của anh, nhưng anh còn muốn thử tìm một chút, nếu thật sự tìm không thấy sẽ tính cách khác.

Một đêm này anh cũng không ngủ, trên người đau lại khiến đầu óc càng thêm tỉnh táo.

Ngày mới đã tới, gió bên ngoài càng thêm lạnh. Nơi này thời tiết đến là cổ quái, sớm muộn đều rất lạnh nhưng tới ban ngày thời tiết sẽ ấm, giống như có hai mùa khác nhau. Anh tỉnh dậy, đi ra bên ngoài cũng là nhận những trận gió thổi tới bên người, luồn vào trong quần áo anh, cùng với đau đớn khó nhịn.

Đối diện cách đó không xa là nơi ở của phụ nữ, lúc này có một phụ nữ đang dùng một cái cốc nhỏ lấy nước. Vậy mà anh phát hiện cô gái ấy đang đánh răng, đúng vậy, chính là đánh răng. Anh đến đây gần nửa tháng mới lần đầu nhìn thấy có người đánh răng, anh còn tưởng nơi này mọi người đều không còn để ý gì tới xấu đẹp hay sạch sẽ gì, hóa ra vẫn có người đánh răng.

Hạ Nhược Tâm cũng cảm giác dường như có người chú ý tới cô, loại cảm giác này rất kỳ quái. Bông nhiên cô ngẩng mặt, mà đúng lúc này thế nào lại nhìn thẳng vào hai mắt người đàn ông đối diện.

‘Tõm’ một tiếng, bàn chải đánh răng cùng cái cốc trong tay cô đều rơi xuống sông.

Cô cũng không cố nhặt, hai mắt vẫn mở to, có chút không thể tin được mình đang nhìn thấy ai.

P/s: Tối nay bận nên chiều ngồi edit rồi đăng hết luôn nha mọi người. Cầu share truyện lên facebook để nhóm có hứng thú edit nhanh hơn:3.