Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 889: Mạc tiên sinh



“Ai nói cho em là cắt?” Hiện tại Sở Luật cảm thấy mình cùng cô gái này không sống cùng một thế giới, cũng là có chút đàn gảy tai trâu. Rõ ràng bọn họ phẫu thuật làm thẳng xương chứ không phải phẫu thuật cắt tay.

Bọn họ vẫn luôn thảo luận, cũng không có ai nói muốn cắt tay, sao cô lại nghĩ là phẫu thuật cắt tay, chẳng lẽ mấy ngày nay cô ấy ấy vẫn nghĩ rằng mình đã bị cắt đứt một cánh tay.

“Không phải sao?” Hạ Nhược tâm ngoảnh mặt đi, chặt đứt chính là chặt đứt.

Sở Luật có chút dở khóc dở cười.

“Em tự mình nhìn xem có chặt đứt không?”

Hạ Nhược Tâm không muốn xem.

“Em tự mình xem đi.” Sở Luật nói xong, an vị một bên chờ cô nhìn sang, dù sao sao bây giờ ai nói cô khả năng cũng sẽ không tin tưởng, chỉ có chính mắt cô nhìn thấy mới có thể thật sự tin cánh tay mình vẫn còn.

Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, giả vờ ngủ.

Sở Luật cũng biết tính tình cô rất kiên cường, cũng là không cách nào thừa nhận việc mình sẽ bị khuyết tật, rốt cuộc có những thứ không mọc ra được. Anh không cứu được quả thận của Tiểu Vũ Điểm nhưng có thể cứu được cánh tay của Hạ Nhược Tâm, ít nhất anh không phải thật sự vô dụng đúng không.

Anh đứng lên mở cửa đi ra ngoài, để lại Hạ Nhược Tâm một mình trong phòng an tĩnh.

Sau khi anh đi Hạ Nhược Tâm mới chậm rãi mở hai mắt.

Cô vẫn luôn tránh nhìn sang cánh tay trái, cô vẫn luôn cho rằng đã không còn, đã bị cắt bỏ nhưng Sở Luật lại nói cho cô cánh tay trái vẫn còn ở đó, còn trên người cô.

Từ bả vai tới cánh tay, thẳng tới bàn tay đều có một loại đau đớn, loại đau này không lừa được người, loại đau này cũng không giả vờ được. Cô cẩn thận xoay mặt qua, tầm mắt nhìn lên bả vai mình sau đó di chuyển xuống, hóa ra trên vai cô đều là một tầng thật dày thạch cao, khó trách không cử động được, cũng vì không cử động được cho nên cô vẫn luôn cho rằng cánh tay mình đã không còn nữa, bởi vì cô không nhúc nhích được. (Đoạn này ngứa miệng quá nên phải nói, điêu quá, không tắm hay wc à mà không thấy vướng? Một ngày không nhận ra thì còn tin chứ vài ngày không nhận ra thì không tin được.)

Thạch cao đi từ bả vai xuống lòng bàn tay cô, chỉ có ngón tay là lộ ra ngoài.

Cô không tin, giật giật ngón tay mình, không phải là tay giả chứ.

Một chút, cô cố gắng cử động, cẩn thận điều khiển, ngón tay cái cô hơi nhúc nhích, sau đó là ngón trỏ… Cô có thể điều khiển mấy ngón tay này, cho nên cánh tay cô thật sự còn ở đó.

Đây là sao, đã có chuyện gì? Không phải nói cần bỏ cánh tay sao?

Lúc Sở Luật trở về trong tay ôm một bó hoa bánh hợp lớn.

“Thơm không em?” Anh đem bó hoa đưa Hạ Nhược Tâm, người bán hoa nói loại hoa này rất thơm, đặt ở bên trong phòng bệnh chỉ một lát sẽ tỏa hương cả phòng.

“Rất thơm.” Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng hít vào cảm nhận mùi hương.

Thật sự là rất thơm, khó trách lại gọi là hoa bách hợp.

Sở Luật đem hoa cắm vào bình, cách mỗi ngày anh đều mua một bó hoa tới, bởi vì biết cô sẽ thích. Hạ Nhược Tâm rất thích bình hoa, thi thoảng cô cũng tiến lại cẩn thận sửa lại hoa trong bình, cũng lại luôn sợ hoa sẽ héo tàn. Hoa nở hoa tàn vốn dĩ là chuyện không thể tránh được, cho nên cứ vài ngày anh lại mua hoa mới, như vậy mặc kệ lúc nào ở chỗ này cô cũng đều thấy hoa đang nở. Giống như cô lúc này.

“Hôm nay có khỏe không?” Sở Luật ngồi xuống, hỏi cô.

Đây là ngày thứ bảy sau khi cô phẫu thuật xong.

“Rất ổn, rất không tồi.” Hạ Nhược Tâm chậm rãi nhìn cánh tay, tuy rằng bó thạch cao sẽ không cử động được nhưng cô có thể xác định cánh tay mình đang ổn.

Nhưng hiện tại cô vẫn chưa hiểu vì sao, rõ ràng nói cần bỏ cánh tay mà cuối cùng cánh tay cô lại không phải cắt bỏ.

“Sở Luật, đây là có chuyện gì, cánh tay em…” Cô đưa tay phải sờ lên trên tay trái. “Không phải nói cần cắt đi sao?”

Sở Luật cầm lấy tay cô, đem côc sữa bò anh mới làm đặt vào trong tay cô: “Em yên tâm, cánh tay em không sao cả. Mới đầu là muốn cắt tay đi, sau anh mời mấy bác sĩ nổi tiếng trên thế giới đến, bọn họ đã làm phẫu thuật khác cho em.”

Nói đến đây anh đưa tay lên trán Hạ Nhược Tâm. “Cuối cùng cũng giữ được cánh tay cho em, tuy nói rằng em sẽ phải chịu đau đớn khổ sở, nhưng bác sĩ đã nói chờ đến khi bình phục, chỉ cần kiên trì tập luyện cánh tay kia sẽ bình thường trở lại, có thể làm rất nhiều việc, cũng sẽ không đau mỗi khi trở trời nữa.”

Hạ Nhược Tâm đưa cốc sữa lên miệng mình, ‘tic’ một tiếng, một giọt nước mắt rơi xuống cũng làm sữa hơi gợn sóng.

“Cảm ơn anh, Sở Luật.”

Sở Luật cốc nhẹ vào trán cô, lại là cảm ơn, lại là Sở Luật, dường như cô gái trước đây gọi anh là ‘Luật’ đã mất tích. Anh biết bọn họ chưa có khả năng trở lại như trước, cho nên anh vẫn là làm chưa tốt, phải không.

Hạ Nhược Tâm đưa cốc lên miệng, uống một ngụm, mùi sữa thơm phức, cô nhắm mắt vào hưởng thụ. Cô biết Sở Luật cảm thấy mất mát, chỉ là lúc ấy cô muốn anh có cảm giác có tội một chút, nhưng hiện giờ kỳ thật bọn họ coi như đã thanh toán xong đi. Rốt cuộc giữa bọn họ đã có quá nhiều chuyện xảy ra.

Hiện giờ cô với người đàn ông này đã không còn chút oán hận nào, cả những oán hận trong quá khứ cũng đã biến mất trong lòng cô.

‘Cộc cộc…” Bên ngoài cửa có tiếng gõ, vừa lúc phá vỡ sự im lặng giữa bọn họ.

Sở Luật đứng lên ra mở cửa, đứng đó là một người mặc áo gió màu xanh lá cây, khoảng ba mươi tuổi, khuôn mặt được thời gian gọt dũa, anh khẽ nhếch môi lên, chưa cười nhưng lại cảm thấy được vài phần ý cười.

“Anh đến rồi.” Sở Luật tránh đường để anh đi vào.

“Hôm nay tôi rảnh, lại đây ghé thăm.” Anh đem bó hoa trong tay đặt ở trên bàn, anh xoay qua, ánh mắt nhìn tới Hạ Nhược Tâm.

“Chúc cô khỏe.” Anh đưa tay về hướng Hạ Nhược Tâm. “Tôi là Mạc Mính.”

Hạ Nhược Tâm vươn tay bắt lấy tay anh một chút, cô phát hiện điều kỳ lạ, trên cổ tay Mạc Minh buộc một sợi tơ hồng, trên tơ hồng còn một viên đậu đỏ, không, là nửa viên đậu đỏ.

Đây là… đậu đỏ tương tư.

Không thể tưởng tượng được còn có người đàn ông nào dùng vật này làm đồ trang sức, nhưng nửa viên đậu đỏ này cô rất quen mắt, có điều cô lại quên mất mình đã nhìn thấy ở đâu.

Anh ta vừa giới thiệu tên gì nhỉ…