Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 916: Cô không muốn ăn



“Được.” Miệng Bạch Thật Phong phản ứng có khi còn nhanh hơn cả đầu ông. Kỳ thật ai cũng biết người ta mời cơm cũng chỉ là một câu khách khí, nếu đổi thành người bình thường sớm đã cáo từ rời đi nhưng Bạch Thật Phông lại mặt dày ở lại. Đã thật lâu ông không ăn món do Vệ Lan làm, nếm mùi thất bại ông cũng không để bụng, thậm chí còn cảm giác Vệ Lan kiếm việc cho ông, bắt ông một hai phải tự làm đồ ăn cho mình, mà hiện giờ ông mới biết…

Hóa ra Vệ Lan không phải là đầu bếp, mà là một gia đình.

Vệ Lan thấy Bạch Thần Phong lại bàn bà liền vào bếp lấy thêm bát đũa, hiển nhiên bà thật sự không nghĩ sẽ giữ lại Bạch Thần Phong ăn cơm. Nhưng nếu người đã ngồi xuống thì bộ bát đũa này bà nên lấy.

“Tiểu Dật, lát nữa mang đồ ăn cho Cao Hân và Nhược Tâm. Mẹ lấy nhiều canh, để Nhược Tâm uống nhiều một chút, ngày mai mẹ lại tới thăm.”

“Dạ, cảm ơn mẹ.” Cao Dật uống một ngụm canh, với Bạch Thần Phong vẫn như cũ không nói chuyện.

“Không cần cảm ơn. Đứa con của Hạ Nhược Tâm,” Vệ Lan nhẹ nhàng than một tiếng, “Sao đứa nhỏ này mệnh lại khổ như vậy?” Bà cũng là một người mẹ, nếu con mình bị mất tích thật sự bà không biết mình có thể sống được hay không. Con cái với người mẹ mà nói, đó chính là cuộc sống.

Hạ Nhược Tâm, Hạ Nhược Tâm… Bạch Thần Phong đã thật lâu chưa nghe tới cái tên này.

“Cao Dật, cháu cùng cô ấy ở bên nhau?” Tuy rằng ông đã cố nén lại nhưng ngữ khí không vui này hiển nhiên đã để người khác nghe thấy.

Ở trong lòng ông, tuy rằng Cao Dật cùng con gái ông ly hôn nhưng ông vẫn con anh là con rể, về sau Bạch Lạc Âm khỏe lại không chừng bọn nó còn có thể tái hôn, đến lúc đó bọn họ một nhà cũng có thể đoàn tụ.

Chỉ là, ông không nghĩ tới, Hạ Nhược Tâm vậy mà cũng ở đây, không phải cô ta đã trở về sao.

“Chú Thúc, chuyện này hình như không liên quan tới chú?” Cao Dật nhếch môi, anh cùng kết giao với người khác còn cần phải báo cáo với ông ta sao?

“Không, chú chỉ tùy tiện nói.” Bạch Thần Phong có chút xấu hổ, vốn đang cảm giác theo lý thường phải thế, kết quả vừa thấy bộ dáng thờ ơ của Vệ Lan mới nhớ ra lúc này giữa ông và mẹ con họ chính là người xa lạ.

Cao Dật ăn cơm xong rồi liền chuẩn bị rời đi, hai người ở bệnh viện vẫn đang đói, anh muốn đem đồ ăn qua đó.

Đương nhiên Vệ Lan cũng không muốn ở lại đây làm gì, bà cũng chuẩn bị ra khỏi nhà. Ở chỗ này chỉ biết cùng Bạch Thần Phong mắt to trừng không mắt, nói thật, bà hiện tại không thể tưởng tượng được trước kia bà có thể cùng Bạch Thần Phong hai người như vậy ngồi một ngày không chê mệt, nhưng lúc này chỉ một hồi bà đã thấy mệt mỏi.

Bạch Thần Phong thấy hai người họ đều chuẩn bị rời đi, dường như mình ở lại đây cũng không thích hợp, dù sao vẫn là nhà của người khác. Cuối cùng ông vẫn giữ cho mình một ít tôn nghiêm, rời đi trước bọn họ.

“Mẹ, về sau cách ông ta xa một ít.” Cao Dật nói với Vệ Lan, anh sợ Vệ Lan mềm lòng, đến lúc đó lại đáp ứng Bạch Thần Phong. Anh không phải kẻ ngốc, Bạch Thân Phong tới đây là ý tứ gì, đơn giản chính là vì Bạch Lạc Âm. Mà vì Bạch Lạc Âm, ông ta là một người cha, cái gì cũng sẽ dám làm, cái gì cũng có thể làm, mà không phải vì anh, vì Cao Hân, cũng không phải vì mẹ anh.

“Yên tâm đi, mẹ biết mà. Hiện giờ mẹ rất tốt, không muốn quay lại cuộc sống như ngồi tù trước kia.” Cũng xác thật hiện tại tâm tính Vệ Lan đã tốt hơn nhiều, sau khi tới nơi này bà đều cảm thấy mình tới một thế giới khác, đơn giản mà lại phong phú hơn.

“Mẹ ra ngoài mua gà về nấu chút canh cho Nhược Tâm.”

Bà nói, cũng cầm ví tiền lẻ đi ra ngoài, chỉ là trong lúc bà xoay người, không ai phát hiện trên mặt bà có chút ảm đạm, lại nghe được tiếng bà thở dài.

Cao Dật không nnghĩ nhiều, anh mang theo hai hộp cơm đến bệnh viện.

Cao Hân vừa thấy Cao Dật cầm cơm đến lập tức liền chạy tới.

“Em vừa đang suy nghĩ chừng nào anh mới mang cơm đến. Còn may, em có phần, em còn sợ lão Bạch kia đã ăn sạch đồ ăn nhà mình, đến lúc đó em lại phải ăn cơm hộp rồi.”

Cao Dật lấy đũa đưa em trai, cảnh cáo: “Em ăn đi, bớt nói lại.”

“Em biết rồi.” Cao Hân lấy đũa, cũng đã ngồi một bên ăn.

Cao Dật lấy ra một hộp cơm giữ ấm, đây là canh Vệ Lan đã nấu rất lâu, hiện tại dạ dày Hạ Nhược Tâm rất yếu, cũng chỉ có thể ăn những đồ dễ tiêu hóa này, không biết tới khi nào mới có thể thật sự bình phục lại.

Kỳ thật anh cũng biết, vết thương trên người Hạ Nhược Tâm đã tốt rất nhiều, vết thương chưa lành là ở trong lòng cô.

Anh mở hộp cơm lấy ra một bát canh cá nóng, canh cá đã nhuyễn thành màu trắng, có thể thấy được canh này được nấu rất kĩ.

“Nhược Tâm, em uống chút canh đi.”

Hạ Nhược Tâm mở hai mắt, cô lắc đầu, ngón tay mảnh khảnh vẫn nắm chặt chăn.

“Em không muốn uống.” Nói xong cô lại nhắm mắt lại, từ chối tất cả đồ ăn. Cô không muốn uống bởi vì cô không biết rốt cuộc khi cô uống mấy thứ này thì Tiểu Vũ Điểm của cô đang làm gì, là đang chịu khổ hay đang chịu đau.

Cho nên cô không muốn uống, một chút cô cũng không uống.

“Canh này dì đã ninh rất lâu.” Cao Dật đưa lên miệng mình thổi thổi, lại đưa tới trước mặt cô. “Đây là bà làm riêng cho em, em cũng không thể không ăn gì cả đời.”

Thật vất vả mới giữ được mạng sống, em cứ như vậy muốn chết một lần sao?

Hạ Nhược Tâm nhắm mắt lại, không muốn nói gì.

“Nhược Tâm, uống lên thì sẽ sớm khỏe, sớm khỏe thì có thể đi tìm Tiểu Vũ Điểm. Em không muốn đi tìm con sao, em muốn con không có mẹ, còn em cũng nghĩ không có con gái, có phải không?”

Cao Dật nói, lại bê bát lên, thỉnh thoảng dùng thìa khuấy nhẹ. Canh rất thơm, bên trong có thả mấy vị thuốc đông y, chẳng những làm mất mùi tanh mà còn bổ cơ thể, đối với người bệnh mà nói xác thật là đồ bổ tốt nhất.

Những việc này Hạ Nhược Tâm đều biết, nhưng cô không dựng tinh thần lại được, không thuyết phục được bản thân, cũng không có khẩu vị.

Cô, uống không xuống.

Cao Dật chỉ có thể lại đem bát đặt ở trên bàn, sau đó vỗ vỗ vai Cao Hân: “Chúng ta đi ra ngoài đi.”

“Dạ.” Cao Hân ba chân bốn cẳng gói lại cơm mình đang ăn, rồi ôm hộp cơm đi theo Cao Dật ra ngoài.

Anh không rõ vì sao anh lại không thể ăn cơm ở bên trong, còn đang tính hỏi thì liền thấy Cao Dật đứng ở bên ngoài phòng bệnh, nhìn qua cửa kính vào bên trong.

Anh bèn ngồi xuống ghế nghỉ chân bên cạnh, đem cơm còn chưa ăn xong ra ăn tiếp. Ăn xong rồi nói.