Tân Hôn Không Tình Yêu, Thế Tội Vợ Trước

Chương 966: Cô ta không tốt như vậy



“Chị, cái này em đã ăn rồi, sao em có thể không biết xấu hổ mà để chị ăn đồ thừa, cho nên cái này em phải bỏ đi, đồ vật này cũng chỉ có chó mới nguyện ý ăn.”

“Chị yêu quý, em đi rồi ngày mai em lại tới thăm chị, chả là…” ánh mắt Hạ Dĩ Hiên nhẹ nhàng đảo. “Anh Luật nói sẽ không đến nữa, mà anh ấy để em tới chăm sóc cho chị.”

Hạ Dĩ Hiên đưa chân ra, sau đó vẩy rơi giày cao gót rồi ấn chân lên mặt Hạ Nhược Tâm. “Chị, cái này cũng đừng trách em, anh Luật nói nhờ em chăm sóc chị ‘thật tốt’”.

Mà hai chữ ‘thật tốt’ đầy vẻ mờ ám, nghĩ đến cái này không có ý tốt, cũng thật sự có ý vị sâu xa.

Hạ Dĩ Hiên mang nửa con gà còn thừa đi ra ngoài, lát sau cô ta quay lại lấy chân dẫm lên bánh bao trên mặt đất, sau đó cười lớn rời đi.

Tra tấn một người thì phải bắt đầu từ tra tấn tôn ngôn.

‘Cạch’ một tiếng, cửa đóng lại. Sau đó mọi thứ lại trở về yên tĩnh, cũng có nghĩa căn phòng này lại không còn thấy ánh mặt trời.

Hạ Nhược Tâm vẫn nằm thẳng, trong bụng đều là nước, mà nước có thể no bụng không? Không thể.

Thỉnh thoảng cô nuốt nước miếng, dạ dày thi thoảng co thắt khó chịu.

Sau đó cô đứng lên, đôi tay run rẩy nhặt chiếc bánh báo từ trên mặt đất, cũng không lau đi bụi đất cô đưa bánh bao ghé sát miệng mình, từng miếng từng miếng ăn vào. Mắt cô trợn to, thỉnh thoảng lăn xuống nuốc mắt, có lẽ chuyện duy nhất cô có thể làm hiện tại là khóc, là rơi nước mắt, bởi vì hiện tại điều cô làm nhiều nhất cũng chỉ là uống nước. Nếu một ngày nào đó nước cũng không còn thì có lẽ cô thật sự chết ở nơi này.

Nhưng cô vẫn không muốn chết, ít nhất cô không muốn chết uất ức như vậy.

Ăn xong bánh bao rồi cô lại nhặt xương gà từ mặt đây lên gặm, trong hai mắt cô đã không còn bất cứ thần sắc cùng ánh sáng gì.

***

Hạ Dĩ Hiên đưa tay đẩy đẩy thân người đang nằm trên sô pha, cô cũng một thân hàng hiệu của mình cúi xuống. Quần áo của cô luôn là kiểu dáng mốt nhất, trang điểm cũng rất tinh xảo, đôi giày cao gót mười centimet đạp trên mặt đất, ngay cả mỗi ngón chân cũng được chăm sóc tinh tế, cho dù không ai nhìn thấy.

Cô ngẩng mặt lên, dùng gót giày của mình đạp vào mặt Hạ Nhược Tâm.

“Chị, chị phải dậy đi, xem em gái đối với chị thật tốt, mỗi khi không có gì làm liền tới đây thăm chị, còn mang cho chị nhiều đồ ăn ngon như vậy."

Hạ Nhược Tâm bị chọc sinh đau, cô mở hai mắt nhìn chằm chằm thẳng vào mặt Hạ Dĩ Hiên. Hạ Dĩ Hiên coi cô như một chiếc giẻ lau, chùi giày cao gót của mình vào người cô.

Cuối cùng cũng làm đau đủ rồi, hạ nhục đủ rồi cô mới ngồi xuống, sau đó lấy ra một cái túi.

“Chị, chị xem em mang cho chị đồ ngon gì này.”

Hạ Dĩ Hiên đặt túi đặt trên mặt đất, sau đó dùng giày cao gót của mình giẫm lên, lại nâng chân lên cười duyên. “Chị, chị phải ăn thật ngon để không phụ lòng của em.”

Cô lấy túi xách của mình, lúc này không muốn tiếp tục tra tấn Hạ Nhược Tâm, có lẽ là do cô có chút mệt mỏi. Gần đây cố phải học cách chăm sóc người bệnh, mỗi ngày đều phải mát xa cho bà già kia, lại lau dọn đại tiểu tiện cho bà ta, cô ngửi quần áo của mình đã thấy tởm muốn chết, cho nên hôm nay cô không có tâm tình.

Sau khi cô ta đi rồi Hạ Nhược Tâm nhẹ nhàng xoa mặt mình, sự đau đớn trên mặt cùng dạ dày khiến cô chết lặng, bụng cô thỉnh thoảng kêu, dạ dày tiếp tục khó chịu.

Cô đói, cô rất đói bụng, cô thật sự rất đói bụng.

Không biết vì điều gì mà khó khăn như vậy nhưng cô lại muốn sống, cô thật sự muốn sống, giống như mọi người đều nói, ‘Nhược Tâm, ngươi sao còn chưa chết” thì cô lại càng muốn sống. Cô nhất định phải sống, cô không thể chết ở chỗ này, cô phải sống sót đi ra ngoài, cô còn chưa xây được một ngôi mộ nhỏ cho con gái, cô không thể để con thành cô hồn dã quỷ.

‘Bịch’ một tiếng, cô ngã từ trên sô pha xuống, đầu cũng đập vào sàn nhà khiến cô choáng váng, thậm chí cô còn đã nghĩ không biết mình có thật sự chết như vậy không.

Đến khi cơn choáng váng qua đi cô mới ngồi dậy, xương bả vai bên trái đau dữ dội, cánh tay này mới khỏe lại không lâu có khả năng lại một lần nữa bị phế đi.

Ánh mắt cô đặt lên cái túi trên mặt đất kia, tuy rằng lúc này có ánh sáng không nhiều, nhưng vẫn cố gắng có thể thấy được mờ mờ, hơn nữa cô cũng đã quen ở trong bóng tối như vậy.

Cô vươn tay ôm túi vào lòng mình, trong lòng vui vẻ, nhưng chưa kịp vui vẻ đã lại cảm thấy sợ hãi.

Cô biết Hạ Dĩ Hiên không có khả năng khiến cô tốt hơn, cho nên trong túi này nhất định không phải là thứ tốt đẹp gì.

Cô nuốt một chút nước miếng, đã đói không còn sức lực.

Hạ Dĩ Hiên cứ cách hai ngày mới tới một lần, nói cách khác trong hai ngày này cô chỉ có thể uống nước cho đỡ đói, hiện tại tới lúc này có hai ngày cô chưa được ăn gì.

Ngón tay run rẩy mở túi trong lòng ngực, lập tức mùi thơm bay đến khiến cô không nhịn được nuốt nước miếng.

Bên trong đều là cổ vịt.

Cô có chút thất vọng, thứ này không có nhiều thịt, lại còn không có được một cái bánh bao hay bánh mì, trước nay cô cũng không thích ăn cổ vịt.

Bụng cô lại kêu ọc một tiếng.

Cô lấy một miếng cổ vịt ra cắn một cái, trong nháy mắt miệng cô cay xè khiến cô ho rũ rượu, nước mắt cũng không kìm được chảy ra.

“Khụ khụ…”

Cô đưa tay lên ôm lấy cổ mình, thỉnh thoảng đập đầu vào sô pha thống khổ.

Thật sự khó chịu, thật sự rất khó chịu.

Cô biết mà, cô cười, nước mắt cũng vẫn chảy ra. Hạ Dĩ Hiên biết cô không ăn được cay nên mới làm như này, mà cái cay này rất cay, cay tới đáng sợ, cũng không biết đã cho bao nhiêu ớt vào, cay tới mức không thể nuốt xuống được.

Nhưng không ăn cô sẽ chết đói.

Một hạt gạo cũng không có, cô khó khăn như nào mới vượt qua được hai ngày.

Lại cầm lấy chiếc cổ vịt cay muốn khóc này, cô đặt sát miệng, dù phải khóc lóc cô cũng phải ăn. Bởi vì cô muốn Hạ Dĩ Hiên trả giá.

“Khụ…”

Yết hầu cô nóng bừng như lửa đốt, uống chút nước thì tốt rồi. Đúng vậy, uống được chút nước sẽ tốt hơn.

Cô chạy hướng vào phòng bếp, một tay tựa vào tường, một tay mở vòi nước. Chỉ là lại không có nước chảy ra.

Cô chạy vào toilet, trong đó cũng không có nước.