Khí nóng trong phòng tắm chen nhau phả ra, chưa đầy một phút, trên mặt Lương Kim Nhược đã được phủ một tầng hồng nhạt.
Lời nói này của cô không có vấn đề gì.
Nhưng cộng với hành động quyến rũ sau cùng của cô, ngay cả câu nói không cam tâm này cũng trở thành ngôn ngữ ái muội.
Có một khoảnh khắc, Chu Sơ Hành cho rằng cô đang nói lời tán tỉnh.
Cũng may anh biết đây chỉ là ảo giác.
"Không có." Chu Sơ Hành quăng xuống hai chữ.
"Ừm, không có thì không có." Lương Kim Nhược thu ngón tay lại, trong lúc lơ đãng đã kéo một phần vải xuống, ngay lập tức liền nới lỏng một chút.
Ánh mắt cô khẽ lấp lánh, "Không phải cố ý."
Chu Sơ Hành ừ một tiếng, không biết tin hay không.
Lương Kim Nhược tức giận: "Anh câm rồi à, rõ ràng là tự anh kêu em đến đây, kết quả lại để em nói một mình."
Chu Sơ Hành dùng một tay đóng lại cửa kính sau lưng, nhắm mắt lại, khi mở ra đã khôi phục cảm xúc bình thường.
Lương Kim Nhược chọc chọc cơ bụng của anh: "Không nói lời nào là có ý gì?"
Lần này Chu Sơ Hành trái lại không ngăn cản cô.
"Anh đang suy nghĩ nên nói như thế nào." Anh dò hỏi.
Lương Kim Nhược hoài nghi có phải anh không câu dẫn mình hay không, đã chịu đả kích, đối với một người đàn ông ngạo mạn mà nói, lòng tự tôn cũng siêu mạnh.
Kỳ thực, cô đã bị câu dẫn rồi.
Nhưng loại chuyện này không thể nói ra, nếu không sẽ không chiếm được địa vị cao.
Có điều, lần đầu tiên nhìn thấy Chu Sơ Hành làm ra loại chuyện này, Lương Kim Nhược rất sốc, tính cách này hoàn toàn không giống anh.
Chắc không phải là đã nghe ai nói, hoặc là nhìn thấy cái không nên nhìn rồi có chứ?
Dù sao người hưởng lợi vẫn là mình.
Lương Kim Nhược nhìn chằm chằm vào cổ và cầu vai ưu việt của anh, "Chu Sơ Hành, đối với phát ngôn trong phỏng vấn của anh, anh có muốn giải thích gì không?"
Cô cố tình nâng cao giọng, nghe giống như là hưng sư vấn tội.
Người đàn ông trước mặt nhìn thẳng cô, giọng nói trước nay luôn cao lãnh trầm xuống một chút: "Em cảm thấy là đang nói em sao?"
Lương Kim Nhược lắc đầu: "Em không thấy thế."
Đến giờ cô cũng không cảm thấy mình là tác tinh.
"Nhưng người khác đều nghĩ thế, vậy thì là anh đã sai." Lương Kim Nhược nhìn anh bằng ánh mắt sáng rực: "Anh không biện minh một chút?"
Chu Sơ Hành nhắc nhở: "Nhìn lên trên."
Lương Kim Nhược bị túm lấy, như không có chuyện gì nhìn sang chỗ khác, dựa trên bồn rửa tay, ngẩng đầu nhìn thẳng vào anh, trên mặt viết bốn chữ.
Anh ngụy biện đi.
Nhiệt độ trong phòng ngủ vì nguyên nhân vừa rồi mà tăng lên một chút, Chu Sơ Hành nhìn đồng hồ trên tủ đầu giường.
Gần 7 giờ.
Trời vừa tối hẳn.
Giọng điệu của Chu Sơ Hành dịu dàng: "Em muốn nghe giải thích thế nào?"
Còn thế nào nữ, Lương Kim Nhược oán thầm, trên mặt cao lãnh nói: "Tự anh nói, tác tinh có phải em không?"
"Không phải em."
Ba chữ nhẹ nhàng nện vào lòng của Lương Kim Nhược.
Cô hơi chần chừ chớp chớp mắt, hóa ra thật sự không phải mình?
"Em biết ngay mà, sao em có thể là tác tinh."
Có điều, cô cũng không thấy người phụ nữ nào khác bên cạnh Chu Sơ Hành, chẳng lẽ tác tinh lại là đàn ông hay sao, nhìn thế nào, cô cũng phù hợp hơn.
"Là em của trước đây."
Trong môi Chu Sơ Hành tràn ra năm chữ.
Trong phòng trầm mặc trong chốc lát.
Lương Kim Nhược cất tiếng: "Trước đây em đơn thuần như vậy, ra vẻ chỗ nào?"
Chu Sơ Hành không ngước mắt, thu mi lại, liệt kê nói: "Lúc hai mấy tuổi, em bảo anh đến đón em tan học, mình thì lại trốn học chạy trước."
"Hồi 13 tuổi, em bảo anh mang nước đường đỏ từ đại học đến trường cấp 2 cho em, bởi vì em cảm thấy bên ngoài không sạch sẽ."
"Năm 15 tuổi, em trốn học đi vào phòng làm việc của anh, thay đổi ảnh nền máy tính của anh thành ảnh chân dung của em......"
Trong phòng nhất thời chỉ có giọng nói trong trẻo từ tính của người đàn ông.
Nói đến phần sau, lông mày vốn đang giãn của Chu Sơ Hành nhíu chặt lại một chút.
Sự việc này nổi tiếng nhất, bởi vì lúc đó anh vừa vào Trung Thế, chiều hôm đó có hội nghị, màn hình máy tính vừa chiếu lên, người người đều nhìn thấy ảnh của Lương Kim Nhược.
Lương Kim Nhược hình như có chút ký ức về chuyện đó.
—— Trước đây mình có quá trớn thế sao?
Nhưng mà với tư cách là đối tượng đính ước từ bé của anh, lấy ảnh của vị hôn thê làm hình nền thì có làm sao!
Chu Sơ Hành ngước mắt, "Còn có ——"
Lương Kim Nhược theo bản năng cắt ngang lời nói của anh: ""Không còn nữa."
Chu Sơ Hành dưới ánh mắt của cô tự niết tai của mình, nhưng không tiếp tục nhắc về làm xằng làm bậy của cô lúc 16 tuổi.
Đến nay cái lỗ tai này vẫn chưa tịt.
Nhìn vẻ mặt trầm tĩnh của người đàn ông đối diện, Lương Kim Nhược ho nhẹ một tiếng, đôi tai ửng hồng vì ngượng ngùng.
Lúc đó cô có thể náo loạn như vậy, chính là muốn khiến cho anh không thừa nhận hôn ước hồi nhỏ.
Dù sao cũng chênh nhau mấy tuổi.
Thêm nữa lúc đó cô tính tình thiếu nữ, hướng đến một tình yêu khác.
Hình như Chu Sơ Hành quả thật rất khó khăn.
Nếu như đổi lại là mình, Lương Kim Nhược có lẽ lần đầu tiên đã làm loạn đòi chia tay rồi.
Chu Sơ Hành bắt gặp đôi mắt đầy sao của cô, "Lúc đó câu hỏi phỏng vấn này không nằm trong dự đoán của anh, không ngờ sẽ có kết quả như vậy."
Lương Kim Nhược à một tiếng: "Vậy danh dự bị tổn thất của em phải làm sao?"
Dáng vẻ của cô như kiểu mình thua thiệt lớn.
Chu Sơ Hành nhìn cô chằm chằm một lúc, cất tiếng: "Em qua đây."
Lương Kim Nhược do dự một lát, đi về phía anh, bất chợt nhìn thấy hộp quà trong tay anh, hình vuông, lớn bằng lòng bàn tay.
"Thứ gì thế?" Cô biết rõ còn cố hỏi.
"2 tỷ." Chu Sơ Hành lời ít ý nhiều.
Lương Kim Nhược nhìn không chớp mắt: "Đừng có gạt em, 2 tỷ rõ ràng có 8 món như vậy, cái hộp này không thể chứa hết."
Chu Sơ Hành mím môi: "Sợ em nhìn không được."
Lý do còn rất bình thường, chỉ cần không chạy là được, Lương Kim Nhược liền mở hộp quà trong tay anh, một viên kim cương màu hồng thình lình trong đó, không có bất kì trạm trổ gì.
Sự chú ý của Lương Kim Nhược lập tức bị thu hút.
Trước đó xem ảnh trên Wechat cô còn khá bình tĩnh, bây giờ nhìn, chỉ cảm thấy màu hồng nhạt trong suốt như xuyên thấu trái tim của cô.
Chu Sơ Hành di chuyển ngón tay, phát hiện tầm mắt của cô di chuyển theo, có chút buồn cười, lại có chút không biết làm sao.
"Đẹp không?"
"Đẹp." Lương Kim Nhược nghĩ cũng không nghĩ.
Mặc dù không được trạm trổ thành bất kỳ món trang sức nào, nhưng cái này cũng vừa vặn hợp với tâm tư của cô nhất, cô có thể lựa chọn cái mình muốn nhất.
Lương Kim Nhược ngẩng đầu: "Của em?"
Chu Sơ Hành gật đầu: "Lễ vật cầu hôn."
"Nghĩ hay thật đấy, cưới em không dễ dàng thế đâu." Lương Kim Nhược hất cằm, miễn cưỡng: "Cái này chỉ có thể tính là quà tạ lỗi thôi."
Hai chữ liền phải tạ lỗi 2 tỷ, mệt cô dám nói.
Chu Sơ Hành nói theo: "Chuyện phỏng vấn qua rồi?"
Lương Kim Nhược khẽ mở môi đỏ: "Đương nhiên không rồi, anh cho rằng 2 tỷ có thể thu mua được em hả? Hiện tại em tốt xấu gì cũng là Lương tổng."
Nhất thiết phải nhiều hơn chút nữa.
Chu Sơ Hành đặt hộp quà lên trên bàn.
Lương Kim Nhược đang lý lẽ hùng hồn mà kiêu ngạo, liền bị anh ôm lên, không phải ôm công chúa, mà giống như ôm một đứa trẻ.
Cô không thể ngờ được hành động này, lời kinh hô trên môi còn chưa kịp phát ra, đã ngồi ở trên giường.
"Lại không phải em không tự ngồi được."
Chu Sơ Hành từ trên cao nhìn xuống mà nhìn cô, trầm ngâm nói: "Nếu em đã nói vẫn không đủ, thì chắc vẫn còn yêu cầu khác?"
Tối nay dễ nói chuyện vậy sao?
Đôi mắt của Lương Kim Nhược khẽ chớp.
Bây giờ cô ngồi xuống, vừa hay có thể nhìn thẳng eo và bụng của anh, nước trên đó còn chưa lau khô được ánh đèn phản chiếu, rất sáng.
Luồng hơi của mình thở ra dường như đều có thể bị chiếc khăn tắm của anh hấp thụ.
Sự chênh lệch độ cao này hình như có chỗ nào đó không đúng.
Có hơi quá trắng trợn táo bạo.
Lương Kim Nhược hai má ửng hồng, "Hay là...... anh ngồi xuống nói chuyện?"
Chu Sơ Hành khẽ nâng âm cuối: "Nằm xuống cũng được."
Lương Kim Nhược: "......"
Không cần sắc thế.
Cô nghiêm trang nói: "Được, anh nằm xuống đi."
Chu Sơ Hành nhìn cô.
Lương Kim Nhược nũng nịu hừ một tiếng, tay phải vỗ vỗ đệm giường: "Thất thần làm gì, còn muốn bản công chúa hầu hạ anh nằm xuống sao?"
Chu Sơ Hành cười nhạo: "Có cần anh hầu hạ công chúa không?"
Lương Kim Nhược một chút cũng không giả, ngắm nhìn dáng vẻ hôm nay của anh, tim đập thình thịch, "Bỏ đi, hôm nay thì không cần, chúng ta bàn cho xong đi."
Lời vừa dứt, Chu Sơ Hành liền ngồi xổm xuống.
Bây giờ cô đang ngồi cao hơn anh một chút.
"Nếu anh đã chủ động mở lời, thì em cũng không thể cự tuyệt." Lương Kim Nhược giảo hoạt nói lẫy: "Cởi rồi nằm 3 phút, không được đắp chăn."
"3 phút?"
"Chê ngắn hả?" Lương Kim Nhược nhếch môi.
Cô biết không thể vẽ ở trước mặt anh, vì vậy cô định sẽ thưởng thức cơ thể của anh một phen, như vậy đến lúc đó cô có thể thoải mái vẽ ra.
Cơ hội tốt không thể bỏ lỡ.
Cảm xúc trong mắt Chu Sơ Hành càng sâu, bỗng nhiên duỗi tay giữ lấy chân của Lương Kim Nhược.
Dọc theo bắp chân thon thả trắng nón một đường hướng lên trên, chiếc váy lụa sẫm màu tôn lên làn da trắng như sữa.
"Làm gì đấy." Lương Kim Nhược muốn lùi lại.
"Em không nhìn ra anh đang hoàn thành yêu cầu của em sao?" Âm sắc của Chu Sơ Hành tĩnh mịch, cố ý xuyên tạc yêu cầu của cô.
"Em nói là anh đó!" Lương Kim Nhược muốn đá anh.
Đương nhiên, chân nằm trong lòng bàn tay người ta, cũng không tạo ra được bọt sóng gì.
Ngữ điệu của Chu Sơ Hành chân thật, động tác xuống tay không dừng, thậm chí còn có dấu hiệu kiêu ngạo hơn: "Không nghe ra."
"......"
Không có chủ nghĩ thì không thể tự phán đoán được sao?
Dưới ánh đèn trắng ấm áp, Chu Sơ Hành chậm rãi đứng dậy, lại cúi người qua, nhiệt độ trong không khí tựa hồ có thể lây lan, trên mặt cô cũng bắt đầu nóng lên.
Muốn mạng người rồi.
Chu Sơ Hành muốn giết cô.
Nhìn anh từ khoảng cách gần, Lương Kim Nhược chỉ cảm thấy hoa mắt chóng mặt, mãi đến khi cằm bị hôn, mới khó khăn lắm khôi phục được tinh thần.
"Chờ chút." Giọng nói của cô mơ hồ không rõ.
Lương Kim Nhược lẩm bẩm hai chữ: "Cái gì?"
Giây tiếp theo, vạt váy quấn quanh eo cô thành từng tầng bọt sóng, đai an toàn không biết từ lúc nào đã cọ vào khuỷu tay, khó lòng phòng bị.
Anh không làm gì nhiều, chỉ sử dụng mấy ngón tay.
Lương Kim Nhược lại không thể chịu nổi, cũng không bận tâm đến đề tài vừa rồi nữa.
Mãi tới khi Chu Sơ Hành đột nhiên thu tay lại, nằm xuống bên cạnh cô.
Lương Kim Nhược mở mắt ra, trong mắt thấm vệt nước óng ánh, tức giận phập phồng nói: "Anh làm gì vậy?"
Trong giọng nói khàn khàn của người đàn ông mang theo chút ý cười như có như không.
"Anh cần phải năm hết 3 phút."
"......"
"Sao trước kia chưa từng thấy Chu tổng nghe lời như vậy." Lương Kim Nhược nghiến răng, nằm xuống theo, cố ý gác chân lên.
Không nặng, nhưng cử động lung tung thì không được rồi.
Thời gian tác quái của Lương Kim Nhược không quá nửa phút, một bóng đen xuống trước mặt.
Chu Sơ Hành áp sát vào sườn mặt cô, âm sắc cực thấp, giống như thì thầm nỉ non: "Viên kim cương màu hồng kia, em có dự định làm gì không, vòng cổ? Hay là nhẫn......"
Chu Sơ Hành không dự đoán được kiểu trả lời này, nhưng cũng không ngạc nhiên.
Xem ra làm công chúa đến nghiện rồi.
Một đại tiểu thư được yêu thương chiều chuộng như cô, trời sinh nên ngồi trên ngai vàng, tiếp nhận sự quỳ bái của những người khác.
"Tám món quà, một món cũng không thể thiếu." Lương Kim Nhược giơ một ngón tay ra trước mặt anh: "Biết không hả?"
"Không biết."
Nghe anh trả lời như vậy, Lương Kim Nhược không nhịn được cười nhẹ: "Vậy Chu tổng cảm thấy bây giờ em đang ra vẻ sao?"
Chu Sơ Hành lược bỏ suy nghĩ: "Vẫn có một chút."
Từ đầu đến cuối thật ra cô chưa từng thay đổi.
Chỉ có điều, từ khi nào thái độ của anh đã thay đổi.
Thấy anh chệch đường như vậy, đầu ngón tay của Lương Kim Nhược nhẹ nhàng ấn ở giữa lông mày của anh, "Ồ, vậy anh cũng phải chịu đựng, hết cách rồi......"
Cô cứ nói huyên thuyên, Chu Sơ Hành trực tiếp lật cô lại.
Cho dù lưng đã nằm trên giường, nhưng Lương Kim Nhược vẫn không quên tranh thủ nhắc nhở anh về quà của mình: "Đừng quên vẫn còn chiếc nhẫn kim cương lớn của em......"
"......"
Lời nhắc nhở của cô bị chìm trong tiếng nước.
–
Trăng đã lên cao, đèn trong phòng ngủ lờ mờ.
Đã quá nửa đêm, động tĩnh lặp đi lặp lại trong phòng cuối cùng cũng dừng lại, Lương Kim Nhược lại được ôm đi tắm, lần này không kích động nữa.
Cô rất buồn ngủ, hai mắt cũng không mở nổi.
Nhưng đầu óc rất sục sôi, nghĩ đến tối nay gặp Chu Sơ Hành.
Cô rất hài lòng, cho nên không cần phải phá hủy Nguyệt Lan Loan.
Nếu như không phải bây giờ không còn sức lực, có lẽ cô đã lái xe trở về Đàn Duyệt Phủ ngay trong đêm, để hoàn thành bức tranh cấu tứ của mình.
Trước kia không thường mở đèn thật sự là lãng phí cảnh sắc đẹp rồi.
Đèn led đã tắt lần thứ hai, chỉ còn lại ánh sáng mờ nhạt.
Lương Kim Nhược mơ màng buồn ngủ một lúc lâu, cho tới khi cảm giác được hô hấp vững vàng của người đàn ông bên cạnh mình, hình như anh đã ngủ rồi.
Tận dụng thời cơ.
Cô dịch dịch cơ thể mềm nhũn, vẫn có thể cử động, bình thường vào lúc này có chết Lương Kim Nhược cũng không muốn nhúc nhích dù chỉ một centimet.
Nhưng mà, hôm nay vì nghệ thuật.
Phải giống như khắc tượng David.
Giáo viên dạy Lương Kim Nhược không chỉ có một người, cho nên cái học được cũng không giống nhau, mỗi dạng đều có thể xách ra xem, nhưng thành thạo nhất chỉ có hai loại.
Vẽ "Người đẹp ngủ trong rừng" cũng không tồi.
Dưới ánh đèn mờ nhạt, chiếu rọi gương mặt kiều diễm của cô, còn có hõm vai mượt mà vô tình lộ ra trong lúc ngồi dậy.
Lương Kim Nhược quan sát một lát.
Hai ngón tay nhỏ nhắn trắng nõn vươn ra, lặng lẽ vén chăn đang đắp trên người.
Nhẹ nhàng, từng chút một.
Ngay lúc sắp thành công, cô cảm giác không đúng lắm, một bên mặt chạm phải đôi mắt đen nhánh không biết từ lúc nào đã mở ra của Chu Sơ Hành.
Anh liếc sơ qua, đã nhìn rõ mục đích của cô.
Tay Lương Kim Nhược dừng giữa không trung, lông mi khẽ chớp vài cái, ngữ điệu có chút rung rinh: "...... Em đang tìm hoa tai của em."
Giả đến mức không thể giả hơn.
Chu Sơ Hành dường như cũng nghĩ như cô, đột nhiên hỏi: "Có cần anh bật đèn lên cho em không?"
Bất kỳ ai cũng có thể nghe ra thâm ý của câu nói này.
"Thật sao?" Lương Kim Nhược không khách khí chút nào: "Vậy anh nhanh lên."