Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 37: Bạn Thân



Khương Thần đến hỏi thăm tình hình sức khỏe của Đường Dịch ra sao rồi ra về, hình như một chút cũng không quan tâm đến Nam Gia Ngộ lúc này ra sao. Anh ngồi thở dài, nhìn Đường Dịch đang gọt táo thì im lặng. Đến cả sở thích của cô anh cũng không hề hay biết, vậy mà bạn thân anh lại hiểu biết nhiều đến vậy. Đúng là quá vô tâm, trước kia anh hay bị mắng là đồ không có tình người cũng đúng thật.

Nam Gia Ngộ chống tay ngồi nhìn cô, Đường Dịch gọt táo xong thì cắt cho anh một miếng.

Nam Gia Ngộ bất ngờ: “Cho tôi sao?”.

Đường Dịch gật đầu, anh vui vẻ cầm lấy. Táo hôm nay ngọt thật, mặc dù là của Khương Thần mua nhưng là Đường Dịch gọt cắt cho anh ăn.

Đường Dịch cũng ăn thử, nhìn vẻ mặt hạnh phúc của cô anh cũng thấy rõ cô thích táo như thế nào. Ăn trái cây mình thích cô đã vui như thế, vậy nếu lúc trước anh quan tâm cô dù chỉ là chuyện nhỏ nhặt thôi có phải cô cũng rất vui không?

Nam Gia Ngộ thở dài, đó là chuyện trước kia, còn bây giờ thì khác rồi. Cho dù anh ngồi kế bên như thế nào, quan tâm chăm lo cho cô bao nhiêu thì Đường Dịch cũng không hề để mắt đến một chút nào.



Hứa Duật Sâm nhốt mình trong phòng, sau khi Lăng Tử Nha qua đời ở bệnh viện anh đã không rời khỏi đây. Nhìn những chai rượu lăn lốc dưới sàn cũng biết rõ Hứa Duật Sâm lúc này ra sao, do anh lưỡng lự, do anh không đưa ra quyết định sớm hơn làm lỡ cơ hội cứu lấy Lăng Tử Nha. Hoàn toàn là do anh cả, là do anh…

Hứa Duật Phong đứng bên ngoài, anh muốn gõ cửa nhưng rồi đưa tay xuống quay người rời đi. Tình cảm của anh hai dành cho Lăng Tử Nha ra sao anh biết rõ, bọn họ là thanh mai trúc mã lớn lên cùng nhau, nếu như không có căn bệnh tim quái quỷ đó họ có khi đã về chung một nhà, kết hôn sinh con từ lâu rồi.

Việc lần này…Hứa Duật Phong đã biết trước nó sẽ đến. Anh cũng biết rõ kế hoạch của Hứa Duật Sâm trước đó. Anh hai đã hao tâm tổn sức lục tìm khắp nơi để kiếm người có trái tim phù hợp với Lăng Tử Nha, khi tìm ra được thì mới biết đó là Đường Dịch, lúc đó cô còn là vợ của Nam Gia Ngộ.

Cứ nghĩ hoàn toàn vô vọng rồi thì mới biết được quan hệ vợ chồng của cả hai không tốt cho mấy. Chỉ là vỏ bọc bên ngoài mà thôi, ông trời cũng giúp Hứa Duật Sâm, tạo cơ hội cho anh đến gần và tiếp xúc với Đường Dịch. Mất vài tháng để lấy được lòng tin của cô, kéo Đường Dịch ra khỏi Nam Gia Ngộ. Vào giây phút cuối cùng cứ nghĩ lấy được trái tim của Đường Dịch cho Lăng Tử Nha rồi, không ngờ…

Nam Gia Ngộ lại quay đầu, lại muốn đưa Đường Dịch về với mình. Hứa Duật Sâm lúc đó không dám manh động ngăn cản họ lại, vì anh biết hôm đó Nam Gia Ngộ đến bệnh viện không phải một mình. Toàn bộ bệnh viện đã được người của Nam gia bao vây, chỉ cần Hứa Duật Sâm làm hại đến Đường Dịch thì tính mạng của anh hay Lăng Tử Nha chẳng thể đảm bảo có toàn thây hay không, có an toàn rời khỏi bệnh viện hay không.

Cuối cùng vẫn là đấu không lại Nam Gia Ngộ, đứng nhìn anh ta đưa hi vọng cuối cùng rời đi ngay trước mắt mình, chỉ có thể nhìn, nhìn rồi lại thôi.

Hứa Duật Sâm ôm mặt, anh ngã xuống sàn rồi bật khóc.



“Tử Nha…là do anh…là do anh…”.

“Anh sai rồi”.



Tối.

Đường Dịch tắm xong bước ra, cô ngồi xuống dùng khăn lau khô tóc, Nam Gia Ngộ lúc này đi vào, anh nhìn thấy vậy liền lên tiếng bảo: “Để tôi lấy máy sấy”.

Nam Gia Ngộ đến tủ lấy máy sấy tóc ra, anh đi đến chỗ Đường Dịch sấy khô tóc cho cô.

Đã hai ngày rồi Đường Dịch không hé môi nói chữ nào, cô…cứ định im lặng như vậy sao?

“Đường Dịch, em định im lặng như thế này mãi sao?”.

“Tôi…muốn nghe em mắng mình lắm đó” Nam Gia Ngộ nói. Lúc cả hai không còn sống chung nữa, những lần anh chạy đến chỗ cô đều bị cô mắng ngốc đầu không lên, đó chính là bộ dạng anh muốn nhìn thấy nhất, đó là Đường Dịch mạnh mẽ, biết phản kháng, biết chống đối lại những điều mình không thích.

Chứ không như bây giờ, cô im lặng, để bản thân rơi vào một hố sâu mà không ai tiến tới kéo cô lên được.

Đường Dịch ngồi im bất động, Nam Gia Ngộ hiểu ra, anh thở dài.

“Thôi được rồi, em không muốn nói thì thôi vậy”.

“Tôi cũng không thể ép em”.



“Được rồi, xong rồi đấy, em mệt thì đi ngủ trước đi”.

Nam Gia Ngộ tắt máy sấy tóc đi rồi nói.

Anh cầm máy đến tủ bỏ vào, sau đó quay lưng ra khỏi phòng. Đường Dịch ngây ngốc ngồi đó, cô nhìn cánh cửa đang khép lại.

Căn phòng trở nên yên tĩnh, Đường Dịch ngã mình xuống, cô cuộn mình lại, làm như vậy cô mới thấy an toàn, không ai có thể chạm vào cô được.

“Tôi…tôi không biết…làm sao cả…”.



Nam Gia Ngộ xuống nhà, anh thở dài vào bếp lấy nước uống. Sau đó anh quay lưng đi ra, nhìn thấy Ôn Noãn đang đứng nghe điện thoại.

Đã trễ còn ai gọi đến đây?

Nam Gia Ngộ đi đến, ra hiệu Ôn Noãn đưa máy cho mình, cô cũng nhanh trí hiểu, liền đưa máy cho anh.

Nam Gia Ngộ nghe máy.

“Xin chào, đây là biệt thự Nam gia, cho hỏi ai đầu dây bên kia?”.

[Ô, Nam gia sao? Cho hỏi ở đó còn ai tên là Đường Dịch không? Cô ấy còn sống ở đó không?]

[Tôi là bạn thân cô ấy, tôi mất liên lạc với cô ấy hai ngày trước]

Bạn thân sao? Nhưng đầu dây bên kia rõ ràng là giọng đàn ông mà?