Tàn Nhẫn: Người Chồng Máu Lạnh

Chương 44: Đường Dịch Đâu?



Hứa Duật Phong đứng nhìn anh hai mình rời khỏi nhà. Anh muốn tiến lên ngăn cản nhưng lại không thể, vì anh biết rõ mình không đủ khả năng để níu kéo Hứa Duật Sâm lại.

Cái chết của Lăng Tử Nha đã khiến anh ấy đau lòng biết bao, chính vì thế…

“Anh ấy đã sinh hận với Đường Dịch sao?”.

Hứa Duật Phong nhìn cửa nhà, anh muốn cản cũng không cản được, muốn ngăn cũng không thể, Hứa Duật Sâm và Nam Gia Ngộ..

Bọn họ về sau sẽ làm gì đây? Cả hai người đàn ông này muốn giày vò Đường Dịch đến lúc nào chứ?

“Không dược”.

Hứa Duật Phong lẩm bẩm, anh vội cầm điện thoại rồi ra khỏi nhà.



Nam thị.

Nam Gia Ngộ nhận được điện thoại của bác sĩ, phía bên đó báo rằng cần biết người hiến giác mạc cho Lâm Thường Hi là ai, cần anh đưa người đó đến bệnh viện kiểm tra vài thứ.

Nam Gia Ngộ nghe xong thì cúp máy, anh đứng lên cầm áo vest ra khỏi phòng làm việc, đúng lúc này thư ký mang cà phê vào.

“Nam tổng…”.

“Tôi đi giải quyết chút việc, ở đây giao cho cậu giải quyết” Nam Gia Ngộ nói.

Thư ký đứng nhìn anh rời đi, không hiểu sao cậu có cảm giác bất an…

Sắp có chuyện gì xảy ra nữa đây?

Nam Gia Ngộ ngồi vào xe, anh nhìn phía trước rồi cho xe khởi động, cho xe lăn bánh rời khỏi Nam thị đến chỗ Phó Hạc Hiên tìm Đường Dịch.



Nhà Phó Hạc Hiên.

Đường Dịch nằm ở sofa, cô ôm gấu bông buồn bã nhìn về phía ti vi. Phó Hạc Hiên về nước âm thầm không báo cho ai biết, bây giờ để phía Phó gia biết chuyện nên đã gọi anh về nhà gấp. Phó Hạc Hiên cũng muốn đưa cô theo vì sợ để cô ở nhà không an toàn, nhưng nghĩ đến Phó lão gia rồi lại thôi, chỉ đành để Đường Dịch ở đây một mình.

Lúc này chuông cửa nhà vang lên, Đường Dịch nghĩ Phó Hạc Hiên về nên không suy nghĩ vội vàng chạy ra mở cửa, Đường Dịch vừa mở cửa ra nhìn thấy Nam Gia Ngộ liền đóng cửa lại, nhưng anh lại nhanh tay hơn đã kịp cản lại.



“Khương Thần bảo tôi đưa em đến bệnh viện làm kiểm tra” Nam Gia Ngộ nói.

Đường Dịch khựng lại, là Khương Thần nhờ sao?

Cô nhìn anh.

“Em không tin tôi sao? Trông mắt em tôi là người không đáng tin cậy à?” Nam Gia Ngộ hỏi.

Đường Dịch cúi gầm mặt, cái chính là cô không muốn gặp người đàn ông này.

“Vì sức khỏe của em, theo tôi có được không? Khương Thần là bác sĩ, cậu ta biết cái nào tốt cái nào xấu mà” Nam Gia Ngộ nói.

Đường Dịch im im, cô quay đầu nhìn vào nhà. Nếu là Khương Thần gọi cô đi thì cô đành đến đó vậy.

Nam Gia Ngộ thấy Đường Dịch đã tin mình, anh nói: “Nào, mau đi với tôi”.



Nam Gia Ngộ mở cửa xe cho Đường Dịch ngồi vào, anh cũng về ghế lái của mình rồi cho xe rời đi.

Đúng lúc này Hứa Duật Sâm đến đây, bằng cách nào đó anh đã tìm ra chỗ ở hiện tại của Đường Dịch, nhìn thấy xe của Nam Gia Ngộ rời đi liền tức tốc đuổi theo.

“Nhất định Đường Dịch ở bên cạnh anh ta”.

“Vậy cũng tốt, coi như một lần giải quyết hai mạng người vậy”.

Hứa Duật Sâm theo sau xe của Nam Gia Ngộ, anh tiện tay lấy điện thoại gọi cho ai đó, mắt vẫn nhìn về phía xe của Nam Gia Ngộ và Đường Dịch.

Đường Dịch, lần này tôi sẽ dùng chính tay mình moi trái tim của cô ra!



Khương Thần nhìn căn hộ trước mắt rồi nhìn vào điện thoại của mình, anh đã cho người tìm chỗ ở của Đường Dịch. Nếu như đã không ngăn cản được việc làm của Nam Gia Ngộ anh chỉ có thể âm thầm đưa cô rời khỏi thành phố này mà thôi.

Anh xác nhận lại một lần nữa, chắc chắn mình đã đến đúng chỗ thì bấm chuông cửa.

Đứng đợi một lúc, nhưng vẫn không có ai ra mở cửa, không lẽ anh đi lầm nhà rồi?

Lúc này Phó Hạc Hiên trở về, trên đường về nhà anh đã ghé siêu thị mua táo và dâu tây cô thích. Bước ra từ thang máy, anh tiến đến nhà mình thì thấy Khương Thần đứng đó.



“Cho hỏi anh tìm ai?” Phó Hạc Hiên hỏi.

“Anh là…Phó Hạc Hiên?” Khương Thần hỏi ngược lại.

“Đúng vậy, tôi là Phó Hạc Hiên”.

“May quá, tôi đến tìm Đường Dịch, tôi là Khương Thần cũng là bác sĩ tâm lý trước kia của cô ấy” Khương Thần nói.

Vậy là anh đi đúng nhà rồi. Nhưng mà Phó Hạc Hiên trở về một mình, vậy Đường Dịch ở đâu chứ?

Tình hình hiện tại cô sẽ không đi đâu, đáng ra phải ở nhà…

“Cô ấy ở nhà mà?” Phó Hạc Hiên thấy làm lạ, anh vội bỏ mấy bịch đồ xuống rồi mở cửa nhà.

Chạy vào trong, căn nhà yên tĩnh không có ai. Phó Hạc Hiên dự cảm không lành, anh quay đầu nhìn Khương Thần.

“Đường Dịch đâu?”.

“Câu đó tôi hỏi anh mới đúng”.

“Tôi đến đây trước khi anh về, đã bấm chuông hai ba lần nhưng không có ai ra mở cửa”.

“Không phải Đường Dịch ở chỗ anh sao?”.

“Đúng là ở chỗ tôi, nhưng hôm nay tôi có chuyện nên ra ngoài để em ấy ở nhà một mình, trước khi đi tôi cũng đã nói…”.

Lúc này điện thoại của Khương Thần vang lên làm gián đoạn cuộc nói chuyện.

“Xin lỗi, tôi nghe máy chút”.

Khương Thần nói rồi quay lưng đi, anh nhấn nút nghe máy.

“Tôi Khương Thần đây”.

[Bác sĩ Khương, không xong rồi…]

[Nam tổng và Đường Dịch đang cấp cứu trong bệnh viện…có cả…có cả Hứa Duật Sâm cũng được đẩy vào phòng cấp cứu…]

“Làm sao chứ?”.