Tân Nương Của Quỷ

Chương 41



Trở lại phòng trọ, tôi thấy Hạ Dương đang ngồi xem Anime. Tôi hỏi hắn, "Hạ Dương, cậu có biết lão đầu nào tên là Viên Tam không?"

Hạ Dương không thèm nhìn tôi, hai mắt dán vào cái tivi, lạnh nhạt nói: "Không biết."

"Vậy Cố Nam Phong có biết hắn không?"

Nghe tôi nhắc đến Cố Nam Phong, Hạ Dương lập tức ngẩng đầu lên, nghiêm túc nói: "Cô nói chủ nhân làm sao?"

Tôi im lặng nhìn hắn. Tôi nói chuyện với hắn thì hắn lại trả lời câu được câu không, nhưng chỉ cần nhắc đến chuyện có liên quan đến Cố Nam Phong là lỗ tai hắn lập tức dựng thẳng đứng.

"Tôi nói Cố Nam Phong có biết người nào tên là Viên Tam không? Hôm nay ở bạch phố, tôi gặp một lão đầu, hắn ta hỏi tôi có biết người nào tên là Cố Nam Phong không."

Tôi thấy mãi mà Hạ Dương chưa trả lời mình, vừa định hỏi lại hắn thì tôi thấy hắn đứng dậy, bước vài bước tới trước mặt tôi, nghiêm mặt nói: "Lão đầu kia là ai? Vì sao hắn ta lại hỏi chủ nhân? Cô nói cho hắn biết cái gì rồi sao?"

Hắn liên tiếp hỏi tôi mấy vấn đề làm tôi có chút giật mình, không phải Viên Tam chỉ hỏi có một câu thôi sao, tại sao hắn ta lại có phản ứng lớn như vạy chứ? Tôi đem chuyện hôm nay ở bạch phố kể cho Hạ Dương nghe, vừa nói xong Hạ Dương liền lập tức bảo tôi dẫn hắn đến tiệm của ông chủ gầy để xem. Tôi vừa định bảo hắn đừng gấp gáp như vậy nhưng tôi chợt nghe thấy chuông điện thoại vang lên. Mở điện thoại ra, tôi mới phát hiện mình có năm sáu cuộc gọi nhỡ, đó đều là cuộc gọi của Tống Tử Kiều.

Tôi ra hiệu với Hạ Dương ý bảo hắn chờ tôi một chút, sau đó tôi mới bắt máy, nói: "Tống Tử Kiều, anh gọi cho tôi nhiều cuộc như vậy làm gì?"

Nghe thấy tiếng của tôi, Tống Tử Kiều liền thở phào nhẹ nhõm: "Cô vẫn ổn đấy chứ, tại sao lại không nhận điện thoại của tôi? Tôi còn tưởng rằng cô đã xảy ra chuyện gì rồi."

"Đang yên đang lành, tôi có thể xảy ra chuyện gì chứ?" Tôi vừa mới dứt lời thì chợt nhớ những lời mà Viên Tam đã từng nói với tôi. Tống Tử Kiều lo lắng cho tôi như vậy không phải là vì nữ quỷ bên cạnh hắn đấy chứ? Trừ cái đó ra, tôi cũng không nghĩ ra tại sao hắn ta lại lo lắng cho tôi như vậy?

Tôi thăm dò nói: "Có phải anh đã làm chuyện gì có lỗi với tôi nên mới lo sợ tôi xảy ra chuyện đúng không?"

Tống Tử Kiều cười lạnh nhạt: "Tôi có thể làm gì có lỗi với cô chứ? Không phải là cô bị mắc chứng vọng tưởng rồi đấy chứ?"

Ngay lúc tôi hỏi Tống Tử Kiều thì Hạ Dương ở bên cạnh có chút nôn nóng, bất mãn nói: "Vậy cô cứ nghe điện thoại đi, ta tới bạch phố trước xem sao."

Nói xong, hắn ta liền muốn đi. Lúc này tôi chẳng còn quan tâm đến Tống Tử Kiều nữa, tôi nhanh chóng cúp điện thoại, ngăn Hạ Dương lại: "Chuyện quái gì đang xảy ra vậy? Cậu có thể nói rõ cho tôi biết được không?"

Hạ Dương liếc nhìn tôi: "Cô không cần biết rõ."

Lời này, thái độ này quả đúng với chính sách ba không mà Cố Nam Phong đã đề ra ( không nói cho, không giải thích, không thú nhận), tuy phương thức có khác nhau nhưng kết quả cũng đều như vậy, thật sự là chủ nhân nói cái gì hắn ta cũng phục tùng.
"Này, này, này." Tôi kéo Hạ Dương lại rồi hỏi tiếp: "Có phải là cái tên Cố Nam Phong không thể để người ta dễ dàng biết đến, đúng không?"

Nhìn biểu cảm trên gương mặt hắn, trong lòng tôi đã hiểu rõ. Có lẽ hắn sợ Viên Tam là người xấu nên muốn đi thăm dò xem sao. Trong lòng tôi mừng thầm, tôi có thể mượn cô hội này để hắn ta phải nói ra.

Tôi ra vẻ bất đắc dĩ nói: "Tôi biết rõ các người có chuyện gạt tôi nhưng đây cũng không phải là kế sách lâu dài, lỡ như tôi không biế tình huống, sau này vô tình bất cẩn để lộ chuyện Cố Nam Phong, mang đến phiền toái cho hắn thì phải làm sao?"

Hai mắt Hạ Dương nhìn thẳng vào tôi, tựa hồ như hắn cũng có chút đồng tình với lời nói của tôi. Tôi thấy thái độ của hắn có chút buông lòng, nên tôi không ngừng cố gắng, nói: "Ví dụ như lần này, mặc dù tôi không nói tôi biết Cố Nam Phong, nhưng có thể lần sau Viên Tam sẽ lại hỏi tôi, hoặc cũng sẽ có rất nhiều người giống Viên Tam, hỏi tôi về Cố Nam Phong. Chẳng lẽ cậu còn muốn tiếp tục lừa tôi sao?"

Nói đến đây, tôi lại nói thêm một câu: "Tôi cam đoan nếu cậu nói cho tôi biết… Tôi tuyệt đối sẽ không nói cho Cố Nam Phong."

Hạ Dương nhìn tôi với ánh mắt đầy hoài nghi. Tôi nhanh chóng nhấc tay lên thề.

"Cô nói cũng có vài phần đạo lý, ta đây có thể nói cho cô biết chút ít."

Tôi lẽo đẽo đi theo hắn, sau đó tôi vừa bắt một chiếc xe taxi và vừa lắng nghe Hạ Dương nói.

"Chủ nhân nhà ta trước kia có một kẻ thù rất lớn, hiện tại hắn trở về chính là vì báo thù." Nói xong hắn liếc nhìn tôi.
Bây giờ tôi đã bị bọn họ rèn luyện đến nỗi mà chỉ một cái liếc mắt thôi, tôi cũng sẽ tự giác đoán được chuyện này nhất định có liên quan đến tôi.

"Hắn ta báo thù thì có liên quan gì đến tôi?"

Đây là điều tôi đang băn khoăn. Trong lòng tôi chợt nghĩ: Chẳng lẽ tôi chính là kẻ thù của anh ta, nhưng hắn thích tôi, có lẽ tình yêu giữa chúng tôi không được ông trời chúc phúc…

Không đợi tôi liên tưởng xong, Hạ Dương liền giải thích: "Chủ nhân giấu tài lâu như vậy, vốn dĩ sẽ không xuất hiện sớm thế đâu, thế nhưng mà vì cô, hắn sớm xuất hiện."

Lại là vì tôi? Chẳng lẽ trước kia tôi và Cố Nam Phong có mối quan hệ sâu xa gì sao?

Tôi hỏi Hạ Dương, Hạ Dương liền khinh khỉnh đáp: "Bằng không thì cô cho rằng ai có thể đối với cô vừa gặp đã yêu chứ?"

Tôi muốn phản bác lại nhưng tôi không tìm được lý do, trong lòng tôi vậy mà còn thừa nhận lời nói của hắn rất có đạo lý.

Hạ Dương nhìn bộ dạng ủy khuất của tôi, hắn ta liền nhếch miệng cười trộm.

Kỳ thật, từ sau lần Cố Nam Phong tới, tôi liền phát hiện Hạ Dương tuy biểu hiện đối với tôi rất lãnh đạm, nhưng số lần và câu mà chúng tôi nói chuyện với nhau đều đã gia tăng lên đáng kể.

Sau này khi quan hệ của tôi và hạ Dương tốt lên rồi, tôi hỏi qua Hạ Dương vấn đề này, tại sao cậu lại thân thiện với tôi trong thời gian đó?

Hạ Dương nói: "Bởi vì lần trước tôi đã nghe được cuộc nói chuyện giữa hai người, cô cũng vì chủ nhân nên mới bị thương, cô còn nhào vào lòng chủ nhân khóc lóc thảm thương."

"Ặc, ra là cậu nhìn lén?"

Tôi hận không thể chôn mặt vào chén nước ở trong tay. Hạ Dương nở nụ cười, sau đó chỉ chỉ vào lỗ tai mình, khiêm tốn nói: "Chẳng qua là lỗ tai tôi hơi thính thôi."

Lần này, khó khăn lắm Hạ Dương mới lộ ra bộ mặt cười với tôi. Tôi tươi cười, nịnh hót: "Vậy mối quan hệ của tôi và Cố Nam Phong là gì vậy?"

Hạ Dương liếc nhìn tôi: "Cái này cô tự đi mà hỏi chủ nhân.