Tân Nương Của Quỷ

Chương 64



Nói xong cô ấy liền xông tới nhưng bị Cố Nam phong giữ lại.

Tạ Linh Linh giãy dụa nói: “Buông ta ra.”

Tôi rấtkhó hiểu, hỏi: “Vì sao mày lại nghe lời người khác đến hại tao?”

Tạ Linh Linh cười lạnh một tiếng, nhìn tôi với ánh mắt rất khinh thường: “Là tao tự nguyện!”

Lời cô ấy vừa nói ra làm tôi có chút ngạc nhiên, vì sao cô ấy lại giúp đỡ người kia hại tôi? Còn có vì sao lúc ấy cô ấy lại gạt tôi nói rằng bà cô của tôi chính là hung thủ làm tôi suýt nữa đã đổ oan cho bà cô.

Tạ Linh Linh nhìn tôi cười lạnh nói: “Nếu không phải do mày, tao với bà tao cũng sẽ không chết, Bạch Tuyết cũng sẽ không chết, thậm chí bà cô của mày cũng sẽ không chết, mày chính là con yêu tinh hại người, mày nói xem vì sao tao lại phải giết mày chứ?”

Nhìn biểu hiện dận dữ của Tạ Linh Linh, tôi bất lực nói: “Nhưng tao không phải hung thủ giết hại mọi người, tao cũng là người bị hại.”

Tất cả những chuyện này tôi đều không biết gì cả, tôi cũng trải qua mọi chuyện giống cô ấy, chẳng qua cô ấy không may phải chết, còn tôi may mắn kéo dài được hơi tàn mà thôi.

“Nếu không phải chúng ta chết, mày cho rằng mày có thể sống lâu như vậy sao?” Tạ Linh Linh cười ha hả: “Tao bởi vì mày mà vô duyên vô cớ bị giết. Tao chỉ có một người thân duy nhất là bà nhưng vì mày mà bà bị hồn phi phách tán.Tất cả là tại mày!”

Nói xong, Tạ Linh Linh liều mạng thoát khỏi sự giam cầm của Cố Nam Phong. Ánh mắt cô ấy nhìn tôi chỉ có thống hận, chỉ có oán trách.

“Tại sao mày lại còn sống, còn bọn ta đều phải vì mày mà chết?” Tạ Linh Linh gào lên, tựa như muốn phát tiết hết oán hận trong lòng.

Tôi cười khổ: “Đúng vậy, tao còn sống.”

Đám người Tạ Linh Linh đều vì tôi mà chết, điểm này tôi thực sự không thể biện minh được, tuy rằng tôi cũng là cái người bị hại, nhưng đây đều là chuyện mà bản thân tôi phải tự mình gánh chịu. Tuy rằng tôi vô tình dính dáng đến người khác, nhưng tôi không giết người ta, người ta lại vì tôi mà chết.

Tôi bình tĩnh nói: “Mày có nghĩ tới, tao cũng là người bị hại không?”

Tạ Linh Linh cười nói: “Nhưng người hắn muốn tìm là mày, người hắn muốn giết cũng là mày. Mày chính là mầm tai họa, chỉ khi giết mày, mới có thể cứu những người đã bị mày liên lụy.”

Nói tới đây, Tạ Linh Linh cười nói: “Mày vốn không nên sống trên đời này, mày sống đến từng này cũng nên biết thế là quá đủ rồi. Mày còn sống ở trên đời một ngày thì sẽ có người vì mày mà chết, chỉ cần mày…….”

Tạ Linh Linh còn chưa nói xong, Cố Nam Phong đã cắt ngang: “Câm mồm, cô không biết gì hết!”

Tôi giữ chặt Cố Nam Phong, cau mày hỏi Tạ Linh Linh: “Lời mày nói có ý gì?”

Lời này tôi cũng từng nghe Phong Trà nói qua, nhưng Cố Nam Phong không hề để Tạ Linh Linh có cơ hội nói tiếp, hắn gắt gao bóp cổ cô ấy, dường như rất nhanh Tạ Linh Linh sẽ biến mất.

“Đừng giết cô ấy.”

Tôi bẻ tay Cố Nam Phong ra, cố ý ngăn cản hắn.

Cố Nam Phong không phản kháng, Tạ Linh Linh té ngã trên mặt đất, nhìn tôi cười lạnh nói: “Hôm nay mày không giết tao, sau này nhất định sẽ hối hận!”

Tôi để Cố Nam Phong thả cô ấy, Cố Nam Phong cũng không có dị nghị, chỉ nói với cô ấy: “Cô tự giải quyết chuyện của mình đi.”

Tạ Linh Linh liếc nhìn tôi môt cái rồi mới rời đi, trước khi đi còn nói nhất định cô ấy sẽ quay lại.

Tôi cười nói: “Vậy mày muốn làm gì tao? Giết tao ư? Sau đó đó mày và bà có thể sống lại? Không, tao vẫn sẽ sống, tao muốn bắt được hung thủ thực sự để báo thù cho mọi người!

Nói tới đây, tôi nhìn cô ấy, kiên định nói: “Bất luận thế nào, tao đều phải sống, ngoại trừ chính bản thân tao, ai không thể giết chết tao!”

Ánh mắt Tạ Linh Linh nhìn tôi có hơi khác, làm tôi thật khó nắm bắt. Lúc thì như ngày trước, lúc thì lại là oán hận tan cửa nát nhà.

Chờ Tạ Linh Linh rời đi, Cố Nam Phong liền an ủi tôi: “Đây không phải là lỗi của em.”

“Em biết.” Tôi cười cười. “Nhìn em giống sẽ vì sai làm của người khác mà tự trừng phạt chính mình sao?”

Cố Nam Phong cười mà không nói, chỉ nhẹ nhàng ôm lấy tôi.