Tân Nương Của Quỷ

Chương 70



“Vậy có thể cho tôi hỏi, sư huynh của tôi…….”

“Không thể!” Lâm Mặc lạnh lùng ngắt lời tôi, hắn nhéo cằm tôi, cười lạnh: “Nghe đây, ta cũng là sư huynh cô.”

Tôi buồn bực nói: “Nhưng tôi không thấy sư phụ nói ông còn có người đồ đệ nào nữa?”

Không khí trở nên vô cùng kỳ quái. Để giảm bớt không khí trầm mặc này, tôi bèn hỏi: “Vừa rồi anh thấy ai ném con mèo vào?”

Lâm Mặc hời hợt nói “Là một kẻ mặc áo đen.”

“Người áo đen?”

Tôi nhíu mày, không ngờ người đứng đằng sau lại gấp gáp muốn tôi chết như vậy. Chẳng lẽ hắn không muốn nghỉ ngơi một tí à?

“Trước đó hắn đã tìm cô gây phiền toái à?” Lâm Mặc nhìn tôi hỏi.

Tôi gật gật đầu, trong lòng xác định hắn không phải sư huynh tôi, nhưng không biết hắn là ai, vì sao lại cứu tôi?

“Cô nhìn lại mình đi” Lâm Mặc nhìn tôi với vẻ khinh bỉ, “Đối phương phỏng chừng cũng là một cô gái xêm xêm tuổi cô, người ta có thể hại cô mà cô còn không thể tự bảo vệ mình.”

Nói xong hắn còn ghét bỏ lùi ra sau vài bước, nói phải duy trì khoảng cách với tôi.

Tôi nghe hắn nói như vậy, lại lắp bắp kinh hãi, tôi vẫn luôn cho rằng người áo đen là một người đàn ông, sao lại là một cô gái được chứ? Chẳng lẽ tên áo đen này không phải là người?”

“Không phải anh nói không thấy rõ diện mạo của hắn sao? Sao lại biết đó là một cô gái?”

Lâm Mặc nhìn tôi, cười xấu xa nói: “Cái này sao? Nên nói thế này đây?” Hắn suy nghĩ một chút rồi vuốt cằm nói: “Để ta nói như này cho cô dễ hiểu đi. Cô có biết thế nào là trước sau khác biệt không?”

Nói được một nửa, hắn phất phất tay: “Thôi bỏ đi, nói cô cũng không hiểu vì chính cô cũng không có.”

Tôi cố gắng kiềm chế cảm xúc tức giận, tên này nói là làm được, tôi không quên vừa rồi ai đã lừa tôi, ném tôi vào quan tài khi tôi chưa chuẩn bị.

Tôi có chút lo lắng, chờ ngày mai sau khi sư huynh chân chính của tôi xuất hiện, tôi có thể nhìn hắn với một ánh mắt bình thường được không?

Thực lực của sư huynh tôi và sư phụ đều biết, vì sao trong nháy mắt sư huynh đã bị quỷ chiếm lấy thân thể? Nhìn sư huynh không có bộ dáng như bị thương, chẳng lẽ tên này thực sự rất lợi hại sao?

“Đi, ta mang cô đến một nơi.”

Lâm Mặc ngoắc ngoắc ngón tay, tôi nghĩ nghĩ rồi đi theo. Nếu hắn đối với tôi không có địch ý, thì hiện giờ tôi đi theo hắn là an toàn nhất.

Tôi gắt gao đi theo phía sau hắn, thấy hắn đi lên lầu, tôi lại hỏi: “Anh dẫn tôi tới nơi này làm gì?”

“Suỵt” Hắn đưa ngón trỏ lên trước miệng ra hiệu bảo tôi giữ im lặng. Tôi cẩn thận đi theo hắn lên lầu 3. ATrên lầu hình như có tiếng hát, càng tiến gần đến lầu 3, thì nghe càng rõ.

Tôi dừng bước rồi ra hiệu với hắn ta: “Bạch Vân nói, chúng ta không được tuỳ ý xông vào phòng nào cả, hay lát chúng ta về đi thôi.”

Tôi kéo tay áo của hắn, muốn hắn trở về.

Hắn có chút không muốn, hất tay tôi ra: “Cô muốn về thì tự về một mình đi, cô cũng thật nhàm chán, chẳng lẽ cô không thấy tò mò sao? Chẳng lẽ cô không muốn xem ai là người muốn hại chết cô sao?”

Tôi do dự, hai chân vô thức bước lên.

Lâm Mặc vừa lòng gật đầu, hắn vỗ đầu tôi, cười nói: “Đi theo ta, đảm bảo cô sẽ tiến bộ vèo vèo.”

Tôi bĩu môi, ngầm chửi thầm: “Chỉ sợ tốc độ chết cũng vèo vèo.”

Tới lầu 3, tôi nghe thấy tiếng khóc thảm thiết của một người phụ nữ: “....Từ xưa tới nay bao nhiêu nhân phụ bạc, bao nhiêu nữ nhân ngốc nghếch si tình...”

Tuy rằng có vài câu tôi không hiểu, nhưng tôi cũng hiểu đại khái nội dung của nó. Nghe vậy, chắc hẳn cô ta là người đã bị người tình của mình vứt bỏ, bằng không cô ta cũng sẽ không hát những lời thương tâm đến vậy.

Lâm Mặc lén kéo tôi vào bên trong. Bên trong chỉ thấy một cô gái, thân mặc áo khoác dùng để diễn kịch, cô ấy đưa lưng về phía chúng tôi.

Cho dù không thấy mặt, nhưng nhìn dáng người yểu điệu, duyên dáng, khẳng định cô ấy phải là một mỹ nhân. Ngôn từ rõ ràng, uyển chuyển, có nhịp điệu, cô ta lúc còn sống chắc là một ca kĩ.

Hát xong, cô ấy không xoay người, trực ngồi xuống cái ghế bên cửa sổ, một tay chống cằm, nhìn ánh trăng ngoài cửa sổ, không biết suy nghĩ cái gì.

Đột nhiên, cô ấy quay đầu, dường như cô ấy cười với chúng tôi. Tôi bị nụ cười của cô ấy làm cho hoảng hốt, lại lần nữa phục hồi tinh thần thì tôi phát hiện khung cảnh xung quanh tôi và Lâm Mặc đã biến thành thời cổ đại.

Tôi đang muốn nói với Lâm Mặc sự biến hoá này,, thì liền nghe được tiếng hét của Lâm Mặc “Không tốt rồi!” Lời còn chưa dứt, phía sau chúng tôi truyền đến tiếng kêu leng keng, có thứ gì đó rơi xuống mặt đất.

Rồi một giọng nói lanh lảnh vâng lên: “bắt kẻ trộm, bắt kẻ trộm.”

Tôi và Lâm Mặc lắp bắp kinh hãi, tôi quay đầu thì thấy một cô gái mặc bộ quần áo nha hoàn, đang chỉ tay vào chúng tôi.

“Mẹ khiếp! Trúng kế.” Lâm Mặc chửi thề rồi nhanh chóng kéo tôi chạy đi.