Tân Nương Của Thần Linh

Chương 109: Thần nữ



Thanh Hòa đi lên cùng với quản sự, hiện giờ, Hắc Trước đã khởi động trận pháp tự động vá lỗ hổng. Cùng với đó, Phất Thần cũng kiềm chế cơn nóng giận, không tiếp tục giáng hình phạt đánh nơi đây tan tành thành mây khói nữa.

Thật ra, muốn giải lời nguyền ở Vĩnh Tuyết Thành rất đơn giản, chỉ cần cầu xin thần linh thôi.

Nhưng chắc chắn phía sau lời nguyền có âm mưu nào đó, có khi liên quan mật thiết đến điều gì chẳng hạn. Phất Thần không có kiên nhẫn cẩn trọng vạch trần, nhưng Thanh Hòa thì vô cùng quan tâm chân tướng sự việc.

Sư tử muốn bắt thỏ cũng phải dốc toàn lực, làm việc cẩn thận luôn đúng.

- Nhưng mà ngài làm vậy có hơi... Ừm, hơi rõ ràng quá nhỉ?

Đi lên tầng trên, Thanh Hòa không chỉ nhìn chăm chăm vào bậc thang, tất nhiên cũng có quan sát khung cảnh xung quanh và luôn nhìn thấy những hình ảnh không dịu mắt lắm.

Phất Thần không hề tức giận trước những hành vi phóng túng, ngài chỉ nghiêm khắc mặc thêm quần áo mới cho những người ăn mặc hở hang.

Đi đến đâu, kinh ngạc xuất hiện đến đó.

Quản sự dẫn đường đã biết những thay đổi xung quanh là do thiếu nữ hung hãn này tạo ra. Không ai trong số tất cả những người bị mặc thêm đồ cởi được quần áo, quản sự cảm thấy vô cùng kinh hãi, chỉ biết cười khúm núm.

Càng đi lên cao, những hình ảnh cần Phất Thần đại nhân quan tâm càng bớt dần.

Cho đến khi...

"Xảy ra chuyện gì vậy?" Một giọng nói lạnh lùng vang lên ở tầng trên: "Thần nữ đang chuẩn bị trừ ma lại nghe có tiếng nổ lớn, có vấn đề gì chăng?"

Thanh Hòa nghe vậy ngước lên nhìn, tầng trên tập trung khá nhiều người, có khoảng sáu, bảy người đàn ông mặt mày vô cảm, mặc trang phục hoa lệ.

Nhận thấy người đặt câu hỏi cũng là khách quý khó dây vào, quản sự chỉ muốn khóc: "Chuyện vừa rồi là sự cố bất ngờ, đã có người xử lý ngay và ổn định lại rồi. Tiểu nhân đang dẫn khách quý đi lên, nếu người có yêu cầu gì, luôn có thị nữ sẵn sàng phục vụ bất cứ lúc nào."

Đạo sĩ kia mắng: "Người tu đạo không cần những kẻ phàm tục đó hầu hạ, càng không cần họ làm bẩn mắt thần nữ! Nếu có kẻ nào làm trái, lập tức khoét mắt xử tử!"

Thần nữ?

Nói ai vậy?

Vốn dĩ dáng vẻ đàng hoàng, khí chất thanh cao của những người này đã khơi gợi chút tò mò trong Thanh Hòa. Thì khi nghe họ nhắc đến thần nữ, cô lại càng hứng thú hơn.

Thần nữ không phải là cái tên phổ biến mà nhỉ?

"Nữ" trong "thần nữ" ý chỉ con gái của thần linh hay là thê tử của thần linh đây?

Ánh mắt kiêu căng của đạo sĩ lướt qua Thanh Hòa, tuy có đánh giá nhưng không thêm cảm xúc nào khác.

"Ngoài ra, hôm nay không cần tổ chức thi đấu ở tầng thứ chín mươi tám và chín mươi chín nữa." Đạo sĩ căn dặn: "Thần nữ cần nơi thanh tịnh để cử hành lễ cúng quan trọng, thi đấu quá bẩn và đẫm máu, hãy để hôm khác mà làm."

Quản sự lau mồ hôi lạnh túa ra trên trán, cười đáp: "Chuyện này ta cần báo cáo với đương gia trước."

Đạo sĩ hừ lạnh: "Không cần báo cáo. Nếu đương gia của Hắc Trường muốn sống thì phải tự hiểu lễ cúng của thần nữ nhà ta quan trọng nhường nào. Tốt hơn hết là nên biết việc nào quan trọng hơn."

Đạo sĩ nói chuyện không kiêng dè, xem ra mọi người đều biết về lễ cúng ấy.

"Vâng vâng." Quản sự khom lưng nhận lỗi, chỉ muốn đuổi các đạo sĩ này đi để dẫn Thanh Hòa lên đến nơi.

Họ chặn đường thế này mà làm thiếu nữ bí ẩn đằng sau bực bội vì phải đợi chờ, có vấn đề gì thì ai chịu trách nhiệm?

Vậy nhưng các đạo sĩ kia vẫn chưa chịu đi.

Một đạo sĩ khác ra vẻ vô tình nhìn lướt qua các thị nữ xung quanh, ngạc nhiên hỏi: "Họ thay đổi cách ăn mặc từ khi nào vậy?"

Phất Thần sẽ không tâm lý đến mức thiết kế kiểu trang phục mới cho thị nữ ở Hắc Trường. Trang phục mới cho họ mặc từ nãy đến giờ đều là vải dày, vừa ấm vừa che kín mít người, không cần đẹp, thế nên nhìn tổng thể, bộ đồ mới của họ rất ngột ngạt.

Quản sự đang định giải thích mà đã nghe Thanh Hòa mất kiên nhẫn nói: "Đạo sĩ nhà ngươi vui tính quá, đã khinh thường son phấn phàm tục mà sao lại biết rõ trước đây những cô gái này mặc gì?"

Quản sự: "..."

Các đạo sĩ: "..."

Lời khinh miệt chẳng nể nang ai như vậy đã thu hút ngay các ánh mắt học hằn.

Thanh Hòa mỉm cười vô tội, coi như không nhìn thấy.

Biết làm sao được bây giờ, cô khó chịu với ánh mắt đánh giá những cô gái kia... Mặc dù chưa chắc các cô gái ấy cảm thấy khó chịu, cũng chưa chắc cần cô nói hộ tiếng lòng, nhưng cô vẫn muốn làm điều gì đó.

Thần linh đã đáp lại nguyện vọng của cô. Tiếc là mặc dù họ đã mặc quần áo dày ấm, nhưng vẫn chẳng ngăn chặn được suy nghĩ xấu xí của một số người.

"Thôi." Đạo sĩ ngạo mạn: "Hôm nay bọn ta bận việc quan trọng, không rảnh dây dưa với ngươi."

"Ngươi không thấy cái đó à?" Thanh Hòa chỉ lỗ to trên trần tháp.

Vì đây là tầng chín mươi tám, rất gần tầng chín mươi chín.

Có vẻ như những người ở cùng tầng có thực lực tương đương nhau, trong khi người có thực lực cao hơn thể hiện rõ mồn một ngay trước mắt, cớ sao đám tu sĩ này vẫn chẳng biết nể sợ?

"Có lỗ hổng thì đã sao?"

"Ta phá đấy." Thanh Hòa thắc mắc thật lòng: "Các ngươi không sợ chết à?"

Cô rất muốn xẻo thịt những gã đàn ông trầm mê trong sắc dục kia.

Càng lên cao, Thanh Hòa càng phiền lòng. Nếu không vì muốn kiên trì với nguyên tắc làm việc, có khi cô đã thẳng thừng dẹp ngay vụ cẩn trọng vạch trần chân tướng, dứt khoát phanh thây tất cả những kẻ tội ác tày trời ở đây rồi.

Cho phép những con quỷ đói, coi việc chơi đùa với mạng sống là thú vui này sống thêm một giây là quá lãng phí không khí.

Bấy giờ, các tu sĩ mới biến sắc.

Xem chừng do chưa từng bị uy hiếp trắng trợn thế này.

Nhưng đúng lúc này...

Một giọng nữ lãnh đạm vang lên từ phía cầu thang của tầng chín mươi chín: "Rốt cuộc là đang ồn ào cái gì vậy?"

Thanh Hòa nhìn theo tiếng nói, đó là một cô gái kỳ lạ có tròng mắt màu trắng, tóc trắng, theo sau là sáu bé gái.

Cô gái mặc trang phục của người tu hành, tuy không lộng lẫy nhưng lại rất trang nhã. Gương mặt được lụa trắng che một phần, có khí chất thanh cao, lạnh lùng.

Sáu cô bé theo hầu phía sau chỉ khoảng tám tuổi, cô bé nào cũng đáng yêu. Sau khi cô gái tóc bạc nói thì các bé gái cũng lên tiếng: "Đúng vậy. Khiến thần nữ làm lễ muộn, các ngươi có chịu trách nhiệm nổi không?"

"Thiên Đạo đại nhân đã trở lại, đây là cơ hội tuyệt vời để tiêu diệt ác nghiệp ở đây. Các ngươi có chắc muốn bất kính Thiên Đạo đại nhân không?"

Không ai dám ho he nửa lời.

Từ các tu sĩ kiêu căng cho đến quản sự dẻo miệng, khi đứng trước "thần nữ", tất cả đều cung kính lạ thường.

Hử?

Những người này đang nói gì vậy?

"Ta là thiếp thất đời thứ ba mươi hai của thần linh, hầu hạ Thiên Đạo đại nhân cả nghìn năm nay. Dù có là vậy, cơ hội tốt trời ban cũng chỉ xuất hiện trong chớp mắt. Tốt hơn hết là các ngươi nên biết cân nhắc nặng nhẹ."

Thần nữ chưa từng nhìn lướt qua Thanh Hòa, nói xong liền lạnh lùng rời đi.

Các cô bé theo hầu cũng đi theo ngay.

Lúc này, Thanh Hòa không có hơi sức đâu bận tâm đến cơn tức giận nữa.

Câu giới thiệu của cô gái và thái độ ngấm ngầm thừa nhận của những người xung quanh cứ văng vẳng trong đầu cô.

Thiếp thất của thần linh, thiếp thất của thần linh, thiếp thất của thần linh.

Thứ ba mươi hai, thứ ba mươi hai, thứ ba mươi hai.

Trong đầu cô cứ lặp đi lặp lại các thông tin này.

Yên lặng một lúc, cô mới hỏi bằng giọng điệu kỳ lạ:

- Thiếp thất của thần linh? Phất Thần... Hóa ra ngài có những ba mươi hai tiểu thiếp ạ?

Thanh Hòa cay xè sống mũi, nhưng may mà cô đã kịp thời khống chế cảm xúc, vẫn nói chuyện được.

- Tuyệt đối không có chuyện đó.

Phất Thần trả lời vô cùng nhanh mà còn khẳng định tuyệt đối.

- Nhắc mới nhớ, hình như em là tân nương được hiến tế cho ngài mà? Chưa biết chừng ở nơi khác cũng hiến tế tân nương ấy nhỉ... Ừm, đúng là có thể chia thành tam thê tứ thiếp.

Thanh Hòa vừa nói vừa mỉm cười:

- Cô ta mới bảo rằng sắp cúng bái cho ngài đấy? Hay là ngài thử đáp ứng lời thỉnh cầu của cô ta xem? Biết đâu cái cô tân nương của thần linh này sẽ giúp ích được gì đó cho ngài.

Thần linh khẳng định:

- Nhất định có âm mưu phía sau chuyện này.

- À, trước đó ngài nói rằng có âm mưu hay không chẳng quan trọng, giáng một thiên lôi xuống là giải quyết xong mà? - Thanh Hòa thắc mắc:

- Hay là ngài biết có tân nương đến đây nên muốn diệt khẩu? Ngài không cần làm đến mức đó đâu. - Thanh Hòa nói bâng quơ:

- Em nào có xứng để ngài phải bận lòng như thế? Dù người ta có tự xưng là thần nữ hay là thiếp thất của thần linh đi chăng nữa, em cũng đâu làm gì được người ta?

Cô nói kháy:

- Bởi vì em cũng chỉ là hành giả của ngài thôi mà.

- Tuyệt đối không có chuyện đó.

- Ngài từng nói rằng ngài ghét nhắc lại mà nhỉ? - Thanh Hòa cười bảo:

- Sao bây giờ lại nhắc lại câu này thế?

Cô cũng tự giận mình, nghe được chuyện mất hứng như vậy mà sao vừa nãy không phản ứng lại ngay?

Cô bực bội, giọng cũng khó chịu đăm đăm:

- Phiền ngài nói câu nào đó em chưa từng nghe ạ.

Thần linh bình tĩnh đáp:

- Chỉ có em là tân nương do đích thân ta lựa chọn và chấp nhận. Bên cạnh ta chưa từng có ai khác.