Tân Nương Của Thần Linh

Chương 9: Khói lửa nhân gian



Chuyển ngữ: Wanhoo

Giọng nói của cô gái ở trong Toả Linh Điện yên tĩnh như bị nhiễm cái lạnh của cung điện, rót sức sống vào tai thần linh.

Ngạc nhiên thoáng đến thoáng đi.

Người phàm trần thử cảm hoá thần linh chẳng khác nào ném đá xuống giếng sâu, chỉ nghe tõm mà không nhận được bất cứ hồi âm nào.

Vẫn là khuôn mặt bình tĩnh đó, Phất Thần hỏi: "Tại sao lại đề nghị như vậy?"

"Vì an toàn, em không muốn đích thân ngài ra tay dù có là xác suất rất rất nhỏ."

Lại thế nữa rồi.

Chỉ cần hỏi lý do, cô sẽ lại tỏ ra vô cùng chân thành nhắc lại lời nói dối...

Không muốn hắn nhiễm ác nghiệp.

Thần linh nghĩ đến đây hơi rạn một chút cái mặt nạ bình tĩnh.

Hắn ghét lời nói dối kiểu này.

Thực ra viên đá ném xuống giếng sâu sẽ chìm nghỉm, khó mà vớt lại. Nhưng cũng rung động mặt nước yên lặng, để lại sóng nước lan toả ra xa.

Giếng cổ sắp khô cằn đã yên lặng vạn năm cũng không ngoại lệ.

Mặt nước sẽ tạo sóng dù cho viên đá kia có ý gì đi chăng nữa.

Với thần linh hôm nay, cái ghét cái hận kéo dài mấy chục nghìn năm không nhạy cảm bằng lời dối trá của con người.

Nhưng thần linh khác với con người, thần linh luôn giữ đúng lời hứa.

Thế nên dù có sát ý nhưng hắn sẽ không ra tay trong thời gian khế ước có hiệu lực.

"Được." Hắn nhếch khẽ môi mỉm cười lạnh lùng: "Nếu bảy ngày sau ngươi còn sống thì hãy xử lý người nhà họ Liễu."

Thanh Hòa giật thót, ngước mắt nhìn hắn.

Cô muốn nói lại thôi, nghĩ thôi lại muốn nói. Đôi mắt quét khắp người hắn tỏ rõ có lời muốn nói.

Biểu cảm của cô đơn giản như trang giấy trắng lại không biết điểm dừng. Hắn không nhắc nhở cô vẫn sẽ chớp đôi mi không rời mắt khỏi hắn.

Hắn buông lời thờ ơ: "Muốn nói gì cứ nói thẳng."

Cô gái hớn hở: "Ý của ngài là cho thêm ngày ạ?"

"Thêm ngày?"

Thanh Hòa múa may chân tay xem chừng rất vui: "Có nghĩa là khế ước của chúng ta từ ba ngày hai đêm tăng lên bảy ngày bảy đêm ạ?"

Phất Thần: "..."

Hắn chưa từng nghĩ câu nói của mình còn được hiểu theo cách đó.



Hắn chấp nhận lời đề nghị của cô chỉ để răn đe mà thôi.

"Không được tự tiện sửa khế ước, trừ khi ngươi có lễ vật hiến tế ngang giá mới."

Phất Thần chỉ giải đáp thắc mắc của cô gái để hiểu thêm về khế ước. Nhận thấy cô gái chuẩn bị nói luyên thuyên, hắn dứt khoát dừng cuộc nói chuyện.

"Ngoại trừ lúc hiến tế, khi khác đừng làm phiền ta."

"Dạ?"

"Địa Cung rộng rãi hãy tự tìm nơi ở, đừng chặn cửa chính điện."

"Dạ??"

"Nghỉ ngơi đi."

Trông mặt Phất Thần vẫn bình tĩnh nhưng thái độ cương quyết, cao ngạo xa cách. Hắn không nói tự người ta cũng biết sẽ không đổi ý.

"Dạ???"

Thanh Hòa nhận được tin dữ xụ mặt buồn rầu.

Cô rất hoang mang, không hiểu tại sao mình nghe thấy hắn không ổn mới lo lắng chạy vào thế mà lại bị đuổi.

Cô vẫn còn điều thắc mắc khó lòng mở miệng, Phất Thần cũng không định trả lời, chỉ lạnh lùng ruồng bỏ cô.

Ôi.

Phất Thần nói rõ là không cho phép, cô không thể ngủ gần chính điện được nữa. Cô chán nản ôm cái ổ về Trấn Si Điện.

Cung điện này cách rất xa Phất Thần. Cả cung điện rộng lớn yên tĩnh chỉ có mình cô làm cô cảm nhận rõ ràng mình nhỏ bé cô đơn nhường nào.

Nếu không nhìn thấy và nói chuyện được với Xích Tiêu Kiếm trên đỉnh đầu, Thanh Hòa rất sợ mình sẽ tan vỡ vì quá cô đơn, sau đó nhất quyết phải sống gần Toả Linh Điện cho bằng được.

... Đúng rồi nhỉ.

Thanh Hòa nằm trong chăn nghĩ bụng nói: "Xích Tiêu ơi, theo cậu nếu tôi lấy cớ một mình không ngủ được mà còn rất sợ hãi, khóc lóc chạy về Toả Linh Điện thì liệu có được vào không?"

Thiếu niên chế nhạo:

- Có lẽ Thiên Đạo đại nhân sẽ nói "Không cả sợ chết" rồi giết cô cũng nên.

"Uầy, thế tôi ngủ đây. Chúc cậu ngủ ngon."

- ...Ờ.

Ngủ luôn rồi?

Thanh kiếm cứ tưởng Thanh Hòa quyết tâm hơn người khác.

Lẽ nào đúng như Thiên Đạo nói, Thanh Hòa là cao thủ bụng dạ khó lường chỉ giả vờ ngốc nghếch?

Bởi rằng.

...Chỉ còn hai ngày nữa là đến ngày giỗ của Thanh Hòa.

...

Hôm sau Thanh Hòa hay tin từ Xích Tiêu Kiếm thật ra đêm qua thần linh nổi giận.

Cô sợ hãi: "Hả? Phất Thần đại nhân giận!"

Xích Tiêu Kiếm cũng khiếp sợ:

- Cô không cảm nhận được???

"Cũng có mà cũng không."

"Lúc đó tôi đâu làm gì được? Cậu nói khóc lóc chạy về sẽ bị giết, tôi thì buồn ngủ lắm rồi nên nghĩ là ngủ đã mai lại tính..."

Tâm trạng của Thanh Hòa bây giờ giống hệt như mai thi cuối kỳ. Cứ tưởng ai cũng bỏ ngang nên ngủ đẫy giấc, bỏ lỡ thời gian ôn tập cuối cùng.

Sáng hôm sau mới té ngửa cả lớp thức trắng đêm ôn bài mỗi mình cô ngủ.

Cô buồn thối ruột: "Làm sao đây... Ơ khoan, tôi nhớ ngài nói được gặp ngài khi hiến tế!"

Vấn đề là toàn thân cô từ trên xuống dưới còn cái gì thuộc về mình ngoài linh hồn?

Địa Cung có nhiều đồ đẹp nhưng toàn là của Phất Thần, làm gì có chuyện mượn hoa hiến Phật... Hử?

Cô chợt biết phải làm thế nào.



"Đợi tôi hai tiếng, trưa nay tôi sẽ trở về Toả Linh Điện!"

Xích Tiêu Kiếm tạm coi như máy chỉ đường biết rõ cô sắp đi đâu.

- Cô ra bếp thôi mà, có gì đâu mà đợi?

Thanh Hòa hào hứng chạy ra bếp ở phía sau cung điện: "Xem nhé, tôi sẽ biểu diễn cho cậu xem thế nào là biến đá thành vàng."

Cô định dâng đồ ăn cho Phất Thần.

Mặc dù tất cả nguyên liệu là của Phất Thần nhưng cô có thể làm nguyên liệu tăng giá trị vốn có gấp nhiều lần.

Đây là cách giải quyết mà Thanh Hòa động não nghĩ ra.

Cô sống một mình từ nhỏ, không gọi là siêu đầu bếp nhưng đủ tự tin trong khoản nấu ăn.

Có điều...

Thanh Hòa lục tung bếp rồi mới cuống quít hỏi: "Cậu có biết muối, xì dầu các thứ ở đâu không?"

Xích Tiêu Kiếm nghi hoặc:

- Muối? Xì dầu?

"Đúng rồi, hôm qua nấu mì tôi đã không thấy rồi, đói quá nên chỉ nấu suông. Hôm nay nấu cho Phất Thần đại nhân không được tạm bợ."

- Địa Cung không có những thứ đó.

Thanh Hòa hoảng hốt: "Tại sao không có?"

Xích Tiêu Kiếm nói điều hiển nhiên:

- Người tu tiên ăn gió uống sương, tích cốc là chuyện thường.

Thanh Hòa á khẩu không nói nên lời.

Mà Phất Thần cũng đang bị mất giác quan, chỉ mới lấy lại cảm giác nóng và lạnh sau khi cô cung phụng. Nên chưa biết chắc đồ ăn ngon có tác dụng không nữa.

Dù có ra sao cô cũng sẽ không bỏ cuộc khi chưa thử nghiệm.

Mặc dù không có gia vị hỗ trợ, mặc dù thực khách của cô không có thị giác, khứu giác, vị giác, thậm chí không hề thèm ăn...

Nhưng không sao hết.

Đầu bếp Thanh Hòa là vô địch.

Cứ vào bếp là xử lý được hết!

Cô đã biết mình phải làm gì.

Cô sẽ nấu cái món ghi tạc trong lòng cô. Không cần bắt mắt cũng chẳng cần gia vị cũng khiến người ăn cảm nhận được hương vị của ấm cúng hạnh phúc.

...

Yên tĩnh.

Lạnh lẽo

Cô quạnh.

Thần linh ngủ say bầu bạn với hỗn độn cả vạn năm.

Thời gian thấm thoắt thoi đưa, trong hư vô trống trải mịt mờ chợt vọng lại giọng nói nho nhỏ từ rất xa của ai đó.

"...Phất Thần đại nhân... Em... Bây giờ ngài..."

Và còn cả tiếng đập có tiết tấu.

Phất Thần mở mắt, giá rét bao trùm khuôn mặt điềm tĩnh.

Cô gái quấy nhiễu giấc ngủ của hắn đã đành.

Lại còn gào hét, đập quan tài???

Thần linh tỉnh dậy từ giấc ngủ say.

Phất Thần sầm mặt ngồi dậy, cách quan tài hỏi khẽ: "Chuyện gì?"

Thanh Hòa ngước mắt vừa hay nhìn thẳng vào đôi mắt trống rỗng của thần linh.

Trực giác cho hay Phất Thần đang vô cùng bực bội.



Người hắn toả hơi lạnh như mới bước ra khỏi hầm băng, lạnh đến mức có thể đóng băng người khác.

Ừm, xét theo kinh nghiệm giao tiếp giữa người với người... Lúc này cô nên niềm nở hơn, nhiệt tình hơn, tạo bầu không khí vui vẻ.

Cô ngập tràn tự tin: "Em đến hiến tế cho ngài ạ!"

Thần linh lạnh nhạt: "Hôm nay ngươi hiến tế được cái gì?"

Thanh Hòa mở hộp đồ ăn: "Em muốn dâng đồ ăn."

Mặc dù Phất Thần không nhìn thấy bằng mắt nhưng "nhìn" thấy thông qua linh cảm.

Nhận thấy tình hình bất lợi nên muốn cứu lấy mình?

Nếu muốn cứu lấy mình vậy xác định thử nghiệm uổng công vô ích.

Thị giác, khứu giác, vị giác của hắn mất hết, từ thuở xa xôi nào đó đã không còn ham muốn miệng lưỡi.

Mà nếu hắn không hứng thú với lễ vật thì không được hắn hồi đáp.

Thần linh nhìn cô, gật đầu khe khẽ.

Thanh Hòa không cảm nhận được khác thường.

Cô mở nắp hộp sơn đỏ, tự tin bày bát: "Ngài xem!"

Tầm nhìn linh cảm của Phất Thần không chỉ vặn vẹo mà còn chỉ có hai màu trắng đen.

Nhưng giờ phút này hắn nhìn thấy cháo trắng nấu nhuyễn múc đầy cái bát. Khống chế củi lửa tốt, bát cháo trắng có lấm tấm màu thịt nhạt và màu rau đậm bốc hơi nóng hôi hổi, lột tả hương vị của khói lửa nhân gian.

Từ ngữ rơi vào quên lãng bị phai mờ theo thời gian bỗng nhiên hiện rõ, nơi sâu thẳm cảm nhận được... ấm áp... từ hơi nóng lượn lờ.

Thanh Hòa để ý không sót biểu cảm của thần linh. Thần linh mới đầu ngây người nhưng sau đó chỉ giữ yên lặng, cô bèn hỏi nghiêm túc: "Mỗi khi em không khoẻ em sẽ nấu cho mình một bát cháo nóng, ăn vào ấm lòng lắm ạ."

"Hình như đêm hôm qua ngài không được khoẻ, trong này lạnh như thế nên em nghĩ hay là nấu cháo."

Cô suy từ bụng ta ra bụng người, đặt mình vào hoàn cảnh của người khác và nghĩ ra được lễ vật này.

"Ngài thấy sao ạ?"

Thần linh không cho cô câu trả lời rõ ràng.

Phất Thần chuyển mắt nhìn cô, ánh mắt hơi kiêu ngạo. Hắn muốn nói gì đó nhưng lời ra đến miệng lại cong nhẹ khoé môi: "Bình thường."

"Vậy ạ." Thanh Hòa hơi thất vọng: "Vậy để em dọn đi."

Cô sắp bưng bát cháo nóng hổi... mà cổ tay cô nặng trịch như bị trời đè, không nhấc được tay lên.

Trước vẻ mặt dần đăm chiêu của cô gái, hắn cất giọng lạnh nhạt: "Tạm chấp nhận cho dâng."

"Lần này, ngươi muốn xin gì?"

Hửm?