“Lâm Đại, nàng ta không cho chúng ta đâu, hay là… Cứ xuất hiện thử xem?” Nữ quỷ do dự, nàng ta cũng không tin là nữ nhân này có thể làm gì được bọn họ.
Đôi mắt Lâm Đại nhìn chằm chằm vào chén máu trong tay tôi, suy nghĩ nửa ngày, cuối cùng cũng gật đầu: “Xuất hiện đi.”
Lời vừa dứt, tôi liền cảm thấy trước mặt một cơn gió lạnh thổi qua, tới lúc nâng mắt lên nhìn, trước mặt đã xuất hiện hai nữ nhân mặc hỷ phục, gương mặt tái nhợt, không còn kinh dị như ban nãy nữa.
Tôi quan sát hỷ phục của bọn họ, rồi lại nhìn qua của mình. Cũng không khác biệt quá nhiều, có lẽ là thời gian cũng không lâu lắm.
“Đưa chén máu đây.” Vừa xuất hiện, nữ quỷ tên Lâm Đại kia đã vươn tay ra, mở miệng.
Tôi nhếch môi, đặt chén máu lên bàn. Nhưng vẫn không buông tay: “Máu của tôi không phải thứ tầm thường như thế! Cần trao đổi.”
“Trao đổi?” Lâm Đại lẩm bẩm một tiếng, giây tiếp theo gương mặt đột nhiên trở nên dữ tợn. Hai răng nanh dài, nhọn hoắt xuất hiện, gừ gừ vài tiếng.
Tôi chỉ cười nhạt, nếu như nàng ta thật sự có thể giết tôi, thì cần thì phải chờ tới bây giờ chứ. Linh cảm mách bảo cho tôi rằng, hai nữ nhân này không thể làm hại mình.
Nữ quỷ bên cạnh Lâm Đại có vẻ sốt ruột, không ngừng giật tay Lâm Đại. Gương mặt Lâm Đại lộ rõ vẻ khó chịu, nhưng cũng không mở miệng quát mắng nữ quỷ kia. Dù sao hơn ba năm bị nhốt ở nơi này, cũng chỉ có A Nhược này làm bạn với nàng ta.
A Nhược, người cũng như tên, nhìn qua yếu đuối nhu nhược. Gương mặt cũng được coi là thanh tú, tất nhiên là đối diện với một tiểu Lan như hoa như ngọc là tôi, thì kém sắc hơn rất nhiều.
Lâm Đại nhìn vẻ sốt ruột của A Nhược, thu lại bộ dạng quái dị, cắn cắn môi, cuối cùng gật đầu: “Hỏi đi.”
Tôi nghĩ nghĩ một lúc, khóe mắt liếc về phía cửa ra vào, nhìn thấy một phần giấy nhỏ lấp ló sau cánh cửa, không hiểu vì sao trong lòng lại cảm thấy có chút vui mừng khó tả. Khóe mắt đuôi lông mày cũng không ức chế được ý cười, “Tại sao hai ngươi lại ở trong phòng này?”
Đụng tới vết thương lòng của Lâm Đại, giọng điệu nàng ta cũng không được tốt lắm: “Nếu không phải bị giam ở nơi này thì chính là chúng ta rảnh rỗi không có việc gì làm thích núp ở đây dọa người sao?”
Vậy là ở đây có trận pháp giam cầm linh hồn.
Tôi gật gù, tỏ ý đã biết. Nhưng chuyện thứ hai càng khiến tôi tò mò hơn: “Sao các người lại cũng mặc hỷ phục?”
Một tân nương thì không nói làm gì, đằng này lại tận ba tân nương, chuyện này đúng là kỳ lạ.
Lần này Lâm Đại trầm ngâm rất lâu, lâu tới mức tôi tưởng nàng ta không chịu mở miệng nói nữa, đang định chuyển sang câu hỏi khác, thì lúc này nàng ta lại chậm rãi mở miệng, ánh mắt có chút mơ hồ xa xăm, giống như đang nhớ về quá khứ.
“Ta là tân nương của Hà Liễu, là người đầu tiên gả cho hắn. Khi đó hắn đã là một kẻ chết rồi. Chết ở trên đường đi tới Mông Cổ. Sau khi hắn chết, Hà gia không một ngày nào được yên bình. Lão phu nhân thì luôn miệng bảo mơ gặp ác mộng, con đường buôn bán của Hà gia cũng không mấy thuận lợi.
Chẳng biết Hà gia bỏ tiền ở đâu ra, thuê về một đạo sĩ, lão ta nói rằng Hạ Liễu chết oan, linh hồn chẳng thể siêu thoát, nay đã hóa thành Lệ quỷ, muốn tìm tới người hại mình để báo thù. Lão phu nhân nghe tin này thì suýt chút nữa ngất xỉu. Sau cùng họ lại cắn răng bỏ ra thêm một khoản tiền lớn nữa, chỉ mong đạo sĩ kia giúp bọn họ.
Đạo sĩ kia ngoài mặt thì ra vẻ đạo mạo, cao cao tại thượng. Nhưng phía sau lại âm thầm thu hết tiền vào túi. Lão bảo rằng muốn thần hồn được yên thì trước hết phải đưa được xác về cái đã.
Nhưng xác của Hà Liễu rơi xuống vực thì biết ở đâu mà tìm, cho nên bọn họ đành sử dụng bí thuật của Tân Cương, thuật Cản thi. Cụ thể thì không ai biết rõ, chỉ biết là ba ngày sau thi thể của Hà Liễu thật sự xuất hiện ở trong sân của Hà gia. Trên người thi thể còn có một con rối gỗ màu trắng.
Hà gia nhanh chóng cử hành tang lễ cho Hà Liễu. Sau đó Hà gia thế mà lại thật sự an ổn được một đoạn thời gian. Thế nhưng chưa kịp để cho đám người Hà gia vui mừng, thì thi thể vốn nên nằm trong quan tài của Hà Liễu lại xuất hiện ở ngoài. Ngay trước cửa Hà gia!
Cả đám người đó như bị trúng tà, phát điên lên. Tìm cho bằng được đạo sĩ lúc trước. Nhưng đạo sĩ đó đã sớm ôm tiền chạy mất, nào còn bóng dáng nữa. Lúc đó ở thôn chúng ta có một tục lệ, xung hỉ minh hôn. Lão phu nhân một mực cho rằng là Hà Liễu khi chết chưa có vợ, cảm thấy cô đơn cho nên mới không chịu nhập thổ vi an…”
Nói tới đây, Lâm Đại cười lạnh một tiếng: “Sau đó thì ngươi cũng biết rồi đấy, bọn họ dùng tiền mua ta về, tổ chức hôn sự cho Hà Liễu. Sau đó đem ta đi chôn sống ngay bên cạnh mộ của hắn. Còn nói cái gì mà tân lang tân nương nên đoàn tụ…”
Tôi càng nghe, lại càng nhíu chặt lông mày. Như vậy thì khả năng ngày mai tôi bị đem đi chôn sống là rất cao.
“Sau khi ta chế ngạt trong quan tài, lại không thể đi đầu thai, chỉ có thể quanh quẩn ở căn phòng này. Cũng may năm ngoái có A Nhược tới làm bạn với ta, năm nay thì có thêm ngươi, xem ra chúng ta không hề cô đơn rồi!” Lâm Đại hả hê, cười trên nỗi đau của người khác.
Xinh đẹp thì sao, dù sao cũng sẽ bị chôn sống mà thôi, tới lúc làm quỷ rồi ai còn quản ngươi xinh đẹp hay không?
Lời của Lâm Đại khiến tôi không thể không nghĩ kỹ, theo như lời nàng ta nói. Vậy thì sau khi chết đi, linh hồn nàng ta không thể rời đi nơi này. Cũng có nghĩa là, nếu như ngày mai tôi thật sự chết, tôi cũng sẽ vĩnh viễn bị nhốt ở đây!
Tôi quả thật cũng bị chính suy nghĩ này của mình dọa cho sợ hãi. Tôi lắc đầu, xua tan suy nghĩ này, chậm rãi mở miệng: “Làm thế nào có thể thoát khỏi đây?”
Không ngoài dự đoán, Lâm Đại nghe vậy thì cười ha hả một tiếng: “Nếu như có thể ra khỏi đây, ta còn phải ở chỗ này sao?” Giọng điệu hết sức châm chọc.
“Đừng có mơ nữa, tốt nhất ngươi nên cầu nguyện Hà Liễu sẽ nhẹ tay đi. Hắn ta thích nhất là những cô nương xinh đẹp, đặc biệt là có làn da tốt như ngươi… Ha ha ha…” Lâm Đại điên cuồng cười lớn.
“Làm thế nào để thoát khỏi đây?” Tôi không để ý tới lời hăm dọa của cô ta, lại hỏi thêm lần nữa.
“Ngươi có biết không, năm xưa A Nhược cũng như ngươi vậy, ngây ngô hỏi ta làm thế nào để ra khỏi đây. Ngươi biết ta nói thế nào không, tự móc mắt của mình, nhìn đường bằng trái tim, nhìn không thấy, tâm không loạn thì có thể ra khỏi đây… Ai mà ngờ nàng ta thật sự tưởng thật, thật sự tự móc mắt của mình xuống… Ha ha ha… Cười chết ta…”
Lâm Đại nói tới đây, hơi dừng một chút, sau đó lại làm ra vẻ thương tiếc: “Đáng tiếc, kết quả cuối cùng là bị Hà Liễu hút sạch máu mà chết, tử trạng còn thê thảm hơn ta gấp trăm lần… Chậc chậc…”
A Nhược nghe được những lời này, hơi co rúm người lại. Ôm đầu thét lớn, ký ức thống khổ ngày đó tràn lại vào đầu. Nàng ta không nhịn được, thét lên vài tiếng thê lương.
Tôi không tin Lâm Đại không biết cách thoát khỏi chuyện này.
Lâm Đại nhướn mày nhìn tôi: “Không phải ta nói rồi sao, tự móc mắt mình xuống…Á…” Lâm Đại đang nói giữa chừng đột nhiên hét lên một tiếng đau đớn, ôm lấy bàn tay nơi bị giọt máu bắn qua, vị trí đó như bị bỏng, bốc khói lên xì xì.
Gương mặt nàng ta đã trắng bệch, nay còn trắng bệch hơn. Lâm Đại ôm tay, cảnh giác nhìn chén máu trong tay tôi: “Rốt cuộc ngươi là kẻ nào?”
Tôi rầu rĩ một tiếng: “Ta cũng muốn biết ta là kẻ nào.”
Lâm Đại: “…”
Tôi làm bộ muốn hất chén máu lên người Lâm Đại, nàng ta lập tức bay lên sà ngang sàn nhà.
Tôi chán nản: “Dù sao cũng không thoát được, coi như chén máu này ta tặng cho ngươi làm lễ vật gặp mặt vậy.” Vừa nói, vừa lấy ngón tay nhúng vào chén máu, bắn đi khắp nơi.
Lâm Đại quả thực bị tôi chọc tức, nàng ta nghiến răng đáp: “Ai cần lễ vật này của ngươi…Á…”
Lời vừa dứt, lại bị dính một giọt máu vào người, lần này là ở bên má. Nhìn bằng mắt thường cũng có thể thấy vị trí bị máu bắt lên đang dần dần xì khói, bắt đầu lan rộng ra vùng mặt!
Lâm Đại vội vàng phất tay một cái, cắt một miếng thịt bên má đi, đề phòng vết bỏng lan ra khỏi gương mặt.
Tôi nhìn hành động như nước chảy mây trôi của nàng ta, nếu như không phải không hợp thời điểm lắm, thì tôi thật sự muốn vỗ tay khen nàng ta vài câu dũng cảm.
“Dừng dừng dừng! Ta nói, ta nói là được chứ gì!” Lâm Đại không chịu nổi, hét lớn.
Tôi mỉm cười, quả nhiên nàng ta có cách…
Lâm Đại nhe răng: “Cách thì có, nhưng không biết ngươi có thể làm được hay không thôi.”
Tôi giương cằm, ý bảo nàng ta nói tiếp.
Nàng ta nghiến răng nghiến lợi đáp: “Tìm một người có sức mạnh hơn Hà Liễu về đây, đánh Hà Liễu cho tới khi nào hắn tâm phục khẩu phục. Bảo hắn trở về nói với lão phu nhân đừng tìm tân nương xuống cho hắn nữa là được.” Còn chuyện ngươi sống có tốt hay không, thì còn chưa chắc được.
Tôi cau mày: “Lời này là thật.”
“Là thật.” Lâm Đại rất tự tin, bởi vì nàng ta không tin tôi có thể tìm được một kẻ mạnh hơn Hà Liễu.
Khóe môi tôi không tự chủ được mà cong lên, mắt lại liếc về phía cửa.
Tôi đúng là không có, nhưng không phải còn có một Nghị Lâm đây sao?