Sáng hôm sau, Tang Ca giật mình phát hiện ra quả trứng ngũ sắc vốn dĩ ở cuối giường hiện tại nằm gọn trong lòng nàng. Nàng giật mình, một mặt ngơ ngác, rõ ràng tối hôm qua nàng đá nó xuống cuối giường, sao bây giờ lại ở nơi này?
Chắc không phải là nàng ôm nó lên đấy chứ?
Mang trong mình nỗi nghi hoặc, Tang Ca đứng dậy mặc quần áo, nàng đá thử quả trứng đi nơi khác, vẫn không thấy nó có phản ứng gì. Cuối cùng sau vài ba canh giờ ngồi nhìn nó chăm chú, Tang Ca dứt khoát cho rằng, chắc chắn là tối qua nàng ngủ mơ cho nên ôm nó vào trong lòng.
Nghĩ như vậy, quả nhiên nàng thấy thoải mái hơn hẳn. Chỉ là một quả trứng mà thôi, không đến mức đường đường là một quận chúa như nàng phải lo nghĩ nhiều. Hơn nữa, Phong Liên Dực cũng đã đảm bảo với nàng, bọn họ đã phong ấn quả trứng này lại, hiện tại nó không khác gì quả trứng bình thường, hoàn toàn không thể làm tổn hại tới nàng.
Nhắc tới đám người Thần tộc đó mới nhớ, mãi tới hôm qua Tang Ca mới biết, người đưa mình về đêm hôm đó, chính là kẻ có gương mặt xinh đẹp đi bên cạnh Phong thần chủ, tục xưng Huyết Đằng Xà, Huyết Vũ!
Nhớ tới gương mặt yêu diễm lẳng lơ phong tình của hắn, lại nhớ tới cái tên Huyết Vũ không hề hợp với hắn chút nào, Tang Ca bỗng dưng thấy rùng mình, nổi da gà.
Nhắc tới Huyết Vũ thì lại không thể không nhắc tới chuyện xảy ra trước kia không lâu. Đêm đó, khi bị hung thú cấp thấp bao vây truy sát, Tang Ca từng ngất một lần. Thế nhưng nàng không ngờ, khi mình tỉnh dậy, không phải là ở trong phòng, cũng không phải là ở Minh phủ, mà chính là ở gốc cây nơi người nọ nằm ban nãy.
Còn hung thú kia đang nằm thở phì phò ở một bên, một bộ sống không còn gì luyến tiếc, cũng không có ý định tấn công Tang Ca nữa.
Tang Ca thở dài nhẹ nhõm một hơi, cũng may nàng còn sống, chỉ là không biết nam nhân tự xưng ‘bổn tọa’ đó đã đi nơi nào rồi.
‘Bộp’, đúng lúc nàng đang ngơ ngác, một thứ cứng rắn rơi từ phía trên xuống, đập vào đầu của nàng, Tang Ca không kịp tránh bị nó va phải, nàng lập tức la oai oái, tay vừa kết ấn, ném thứ đó ra phía xa, xui rủi làm sao lại ném vào mắt của hung thú đang nằm ngoài kia, hung thú bị đau, ánh mắt tràn đầy hung ác, khiến Tang Ca toát hết mồ hôi hột, cũng may, sau đó nó bực bội ném cái thứ vừa bị Tang Ca dùng tập kích vào miệng, ra sức dùng răng cắn. Thứ đó vừa bị cắn vỡ làm đôi, một mùi thơm ngọt ngào lập tức lan tỏa trong không khí, làm cho Tang Ca không nhịn được hít dài một hơi thỏa mãn.
Cũng nhờ vậy, mà Tang Ca mới biết, thứ rơi vào đầu mình chính là quả Hợp Hoan. Một quả Hợp Hoan nhỏ xíu cũng đã hơn hai vạn lạng vàng, này còn là một qua to bằng nắm tay… Nàng nhẩm tính trong đầu, tức khí cảm thấy lòng đau như cắt! Đau tới mức hít thở không thông, thế mà nàng lại ném hơn mười vạn lạng vàng ra ngoài cho một con súc sinh ăn…
“Tỉnh rồi à?”
Lúc này, một giọng nói lười biếng vang lên.
Tang Ca nhìn quanh, sau đó lại ngước mắt lên trên, đập vào mắt chính là một vạt áo dài màu đỏ rũ xuống, trông quái dị vô cùng. Lướt mắt lên phía trên, chính là gương mặt xinh đẹp yêu mị bất phân nam nữ, lông mi dài cong vút của gã hơi rũ xuống, môi đỏ hồng khẽ run, nhẹ nhàng phun ra vài chữ: “Cuối cùng cũng tỉnh, bổn tọa còn tưởng ngươi định ngủ tới sáng.”
Trên tay gã còn đang tung một quả Hợp Hoan, còn to hơn cả quả khi nãy. Ánh mắt của Tang Ca liên tục đảo qua bàn tay đang chơi với quả Hợp Hoan tới vui vô cùng của hắn, nàng bỗng thấy chướng mắt vô cùng: “Ngươi có thể, cởi bộ đồ đó ra được không?”
Nàng cũng mặc đồ đỏ, hắn cũng mặc đồ đỏ… Làm nàng có ảo giác rằng bọn họ vừa mới thành thân vậy.
Rõ ràng khi nãy hắn không hề mặc đồ đỏ!
“Đương nhiên…” Huyết Vũ ngã mình lên cây, khóe mắt vừa liếc thấy con xà yêu nào đó nhìn thấy ánh mắt của hắn liền vội vàng rụt đầu lại run rẩy, hắn cười nhạo một tiếng, tiếp tục nói nốt câu còn đang dang dở: “… Là không thể!”
Bản thể của hắn là Xà, cũng được coi là Xà vương, lại còn là hung thú từ thời thượng cổ, một Xà yêu nhỏ nhoi sao dám có thể chịu được uy áp của hắn.
Xà yêu: “…” Nằm không cũng có thể trúng đạn! Đại Vương à, ngươi đừng chơi đùa quả Hợp Hoan nữa, đó chính là báu vật thế gian nghìn năm ra hoa vạn năm kết quả một lần đó! Cả thế gian này chỉ có duy nhất hai cây, một là ở Phong thần điện của Phong Liên Dực, hai chính là ở chỗ của nó!
Vậy mà giờ đây lại bị hắn coi như trò chơi chà đạp không thương tiếc!
Tang Ca nghe vậy thì bật cười, sau đó nàng đứng dậy nhún người một cái, nhảy lên cành cây ngồi cùng với Huyết Vũ. Huyết Vũ có hơi ngạc nhiên, hắn lập tức ngồi thẳng người dậy, chi tiếc là Tang Ca còn nhanh hơn, ánh mắt nàng hơi lóe lên, chẳng biết từ khi nào trong tay của nàng đã xuất hiện thêm một cái kéo, vài ba tiếng ‘xoẹt xoẹt’ vang lên, bộ y phục đỏ tươi của Huyết Vũ giống hệt Tang Ca đã bị nàng cắt thành năm sáu mảnh.
“Sao ngươi dám xé áo của bổn tọa, ngươi có biết bổn tọa là ai không? Ngươi! Ngươi!” Huyết Vũ bừng bừng lửa giận, từ lúc hắn sinh ra tới giờ, đây là lần đầu tiên có người dám bất kính với hắn như vậy! Nữ nhân này đúng là đáng chết! Hắn nhất định sẽ ăn thịt nàng ta để xả mối hận này!
Nhìn bộ dạng tức giận tới mức thở không ra hơi của hắn, mặc dù tức giận thế mà lại vẫn xinh đẹp như vậy, Tang Ca không khỏi cảm thấy hối tiếng, nhìn lại bộ đồ đỏ đã bị mình xé nát, nàng nhếch môi cười: “Là một tên nam nhân, mặc đồ đỏ cái gì chứ, ngươi có thấy buồn nôn không hả?”
Chủ yếu là vì nàng cảm thấy hắn chắc chắn có ý muốn trêu chọc mình!
“Bổn tọa cái gì mà bổn tọa, ta đây còn là quận chúa của Ma tộc!”
Lúc đó nàng chỉ cho rằng hắn thich xưng là bổn tọa, chứ không hề nghĩ tới hắn thật sự chính là một trong bốn đại hung thú thượng cổ, Huyết Đằng Xà. Nếu như biết hắn là Huyết Đằng Xà, nàng nào dám chọc giận hắn như vậy, chỉ là… Tới khi biết được thì đã quá muộn rồi…
Huyết Vũ phất tay, vừa định đánh ngã Tang Ca xuống đất, nào ngờ lúc này Tang Ca đột nhiên kêu rên lên một tiếng, gương mặt hồng hào bỗng chốc tái nhợt, môi trắng bệch, cả người không ngừng run rẩy. Cuối cùng không giữ nổi thăng bằng, ngã ‘bịch’ xuống dưới đất.
Huyết Vũ ngơ ngác nhìn bàn tay còn chưa kịp hạ thủ của mình, rõ ràng hắn còn chưa ra tay, sao nàng ta đột nhiên lại trở thành như vậy?
Hắn nhắt xuống, đứng trước người nàng, nhìn thân thể Tang Ca cuộn tròn vì đau đớn, lại nhìn thấy các đốt ngón tay vì siết chặt mà trở nên trắng bệch của Tang Ca, như phần mu bàn tay, còn lộ rõ hai vết cắn, quanh vùng vết cắn thâm đen, đang lan ra với tốc độ nhanh chóng. Huyết Vũ lập tức hiểu ra, nàng bị con Xà yêu canh gác quả Hợp Hoan cắn!
“Tiểu Xà Yêu!” Huyết Vũ gầm lên một tiếng, từ trên cây cập tức rơi xuống một con rắn nhỏ màu xanh lục, nếu như nó nấp trong đám lá cây căn bản là không thể nào phát hiện ra được. Chẳng trách Tang Ca lại bị nó cắn phải.
Độc của tiểu Xà là một trong ngũ loại kỳ độc, người trúng vào chỉ có một con đường, chết!
Ngay cả Huyết Vũ, nếu như trúng phải độc này, mặc dù hắn sẽ không chết, nhưng nhất định sẽ lâm vào ngủ say, còn khi nào tỉnh lại… Thì chỉ còn dựa vào cơ duyên của hắn. Tang Ca lại không phải là xà, sao có thể chịu được loại độc này chứ!
Tiểu Yêu Xà run rẩy nằm trên mặt đất, nó vẫn không rõ mình đã làm sai điều gì, Xà Vương không thể cắn, nhưng nữ ma đầu này thì khác, nàng ta cũng gián tiếp đưa quả Hợp Hoan vào miệng con súc sinh kia. Đúng là đáng chết!
“Trở lại nguyên hình cho bổn tọa.”
Tiểu Xà Yêu uốn éo thân mình vài cái, thân thể của xà dần dần biến mất, thay vào đó chính là một vị công tử anh tuấn, tướng mạo phi phàm, vị công tử đó đi tới trước mặt của Huyết Vũ, quỳ một chân xuống hành lễ với hắn: “Tham kiến Xà Vương!”
Huyết Vũ phất tay, “ Đứng dậy đi, ngươi tên là gì?”
“Ta gọi là Lục Xà.”
“Được, Lục Xà, cứu nàng ta cho bổn tọa.” Hắn chỉ tay về phía Tang Ca đang nằm dưới đất, chất độc đã lan tới cơ tim, toàn thân Tang Ca tím ngắt.
Lục Xà sửng sốt: “Tôn thượng, độc của ta là một trong ngũ kỳ độc, không hề có thuốc giải.”
“Không hề có thuốc giải sao?” Huyết Vũ cau mày.
“Vâng.”
Hắn thở dài một hơi, đi tới bên cạnh Tang Ca, đọa cúi người xuống, rầu rĩ lầm bầm: “Tuy ta không biết tên của ngươi là gì, nhưng dù sao ta cũng đã hứa với ngươi, nếu như ngươi chết, ta nhất định sẽ kiếm cho ngươi một quan tài thật đẹp, một nơi phong thủy để chôn cất ngươi cẩn thận, ngươi cứ yên tâm mà ra đi.”
Nói xong còn thở dài thườn thượt, giống như vô cùng tiếc nuối về sự ra đi của Tang Ca.
Tang Ca còn chưa rơi vào hôn mê sâu: “…”
Nàng lấy hết sức lực, túm chặt tay của Huyết Vũ, khó nhọc phun ra hai chữ: “… Cứu ta!”