Bà Vân Tâm cũng không khỏi cảm thấy may mắn, cũng may hôm nay là ngày rằm tháng bảy, nếu như Nghị Lâm thật sự là Yêu Vương thì chắc chắn tối hôm nay là ngày hắn vất vả nhất, trấn áp yêu thú.
Nếu như không phải vì thế thì chỉ sợ hắn đã không dễ dàng tha cho bà như vậy.
Tôi nhìn bà ta hết cau mày rồi lại nhìn tôi thở dài.
Tôi…
Không phải, người nên thở dài phải là tôi chứ, rõ ràng tôi là người bị hại có được không!
Hình như lúc này kẻ được gọi là Ất mới phát hiện ra tôi đang ngồi trên giường, nó há miệng khoa trương, “A, mợ hai, mợ tỉnh rồi!”
Nghe thấy hai tiếng ‘mợ hai’ này, tôi quả thật không biết nên đáp lại thế nào, cho nên dứt khoát im miệng.
Cho nên không khí lúc này có hơi lúng túng, cũng may thằng Ất cũng chẳng mấy để bụng thái độ của tôi, nó gãi gãi đầu, sau đó mới nhớ tới vết thương của bà Tâm, nó mở miệng bảo: “Phu nhân, hay là con đi lên trên kia kiếm ít thuốc lá về đắp cho bà nhé?”
Bà Tâm nghe vậy thì nhíu mày, “Để tới sáng mai, bây giờ không thể ra ngoài được.”
Bà ta vừa nói xong lại quay sang nhìn tôi, sau đó mở miệng bảo, “Mày với mấy tên kia đi ra ra góc phòng tạm một lát, bà muốn nói chuyện với mợ hai.”
Đợi tới khi bọn họ cách tôi và bà ta một khoảng cách khá xa, đến khi chắc chắn rằng bọn họ không nghe thấy tiếng nói chuyện của hai chúng tôi, bà ta mới quay người lại, ngồi xuống cái ghế bên cạnh bàn, sau đó bắt đầu nhìn vết thương trên cánh tay, không để ý tới tôi nữa.
Tôi: “…” Tôi nên nói gì bây giờ? Bảo là tôi bị bắt tới đây, chuyện này hoàn toàn không liên quan gì tới tôi? Hay là bảo rằng tôi đồng ý ở lại làm vợ của cái tên Nghị Minh gì đó?
Không khí im lặng này kéo dài mãi tới khi tôi mơ màng sắp ngủ gật tới nơi, bà ta mới mở miệng nói:
“Mợ Hoài Thục này…”
Tôi giật mình tỉnh táo lại, ậm ờ vài tiếng đáp lại.
Bà ta cũng không để ý thái độ đó của tôi, tiếp tục mở miệng: “Chị là Vân Tâm, là con dâu trưởng của nhà họ Nghị, là chị dâu của cậu Nghị Minh, hiện tại cũng chính là chị dâu của mợ đây…”
Tôi gật gù tỏ ý bà ta cứ nói tiếp đi.
…
“Ý chị là, hiện tại tôi không thể về?!” Tôi ngớ người, không thể tin nổi đáp lại.
“Ừ, mợ đã là vợ của cậu Nghị Minh, bái đường cũng đã bái rồi, mợ còn muốn đi đâu, đời này mợ sống làm người nhà họ Nghị, chết làm ma nhà họ Nghị. Chuyện này vĩnh viễn không thể thay đổi.”
“Nhưng tôi bị bắt tới đây, đâu phải là tôi tự nguyện!” Tôi tức giận lớn tiếng nói.
Nói đùa cái gì vậy, tôi mới hai mươi, đến tay con trai còn chưa được nắm, chẳng lẽ bắt tôi cứ sống như vậy cả đời ở cái chốn khỉ ho cò gáy này sao?
“Chị thông cảm cho mợ, nhưng chuyện mợ đã bái đường thì không thể thay đổi, mợ ở lại đây, nửa đời sau sẽ không phải vất vả.”
“Tôi đâu cần mấy thứ đó, tôi muốn rời đi nơi này, tôi không muốn làm vợ của ai hết…” Tôi vừa nói vừa vén bộ hỷ phục lên, nhấc chân định bước xuống giường.
Nhìn thấy hành động của tôi, bà Vân Tâm lạnh mặt, bà rút con dao gọt hoa quả đặt ở ống tay áo ra đặt ‘cạch’ một cái ở trên bàn, tiếng động này lập tức thu hút sự chú ý của tôi, tôi lập tức ngẩng đầu, liền thấy bà ta vừa xoa xoa cây dao trên bàn, vừa mở miệng nói:
“Gả vào nhà họ Nghị, sống làm người nhà họ Nghị, chết làm ma nhà họ Nghị, vốn định để mợ sống để hưởng phúc, không ngờ mợ lại nhớ thương cậu Nghị Minh như vậy, vội vã muốn đoàn tụ cùng cậu ấy. Cũng được, nếu mợ đã muốn vậy thì chị cũng không nỡ lòng nào ngăn cách hai người.”
Tôi nhìn bà ta, sau đó lại nhìn cây dao trong tay bà ta, không có tiền đồ run rẩy mở miệng, “Chị Tâm à, giết người phạm pháp…”
“Mợ muốn đi hay là ở?” Bà ta chẳng thèm nghe tôi nói, vẫn cứ vuốt ve lưỡi dao, hành động có chút tùy ý, giống như tôi chỉ cần gật đầu bảo muốn đi một câu thì bà ta sẽ lập tức tiễn tôi lên đường.
“…Ở!” Tôi nhìn cây dao gọt hoa quả đang lóe sáng lập lòe, lưỡi dao sắc bén, cuối cùng nghiến răng nghiến lợi đồng ý.
Đứng trước mạng sống đang bị đe dọa, liêm sỉ gì đó cút hết đi.
Lúc này trên gương mặt bà ta mới hiện lên chút ý cười, bà ta đặt cây dao gọt hoa quả xuống, cười tủm tỉm, “Mợ hai đúng là rất hiểu chuyện.”
“Ha hả.” Tôi nhắm mắt, không thèm nhìn mặt bà ta nữa, trong lòng thầm suy nghĩ biện pháp chạy trốn.
Muốn tôi ở lại, nằm mơ đi!
Chẳng biết có phải là do tôi thể hiện lên mặt suy nghĩ muốn chạy trốn quá mức rõ ràng hay không, chưa được bao lâu đã nghe bà ta nói, “Nếu như không phải là người của trấn Xuyên thì không thể đi ra khỏi ngọn núi này đâu, mợ từ bỏ suy nghĩ muốn trốn đi.”
“Con đường ra ngoài duy nhất chính là đi qua ngọn núi này, mợ muốn đi ra khỏi đây, tới kiếp sau hẵng mơ.” Lời của bà Vân Tâm nói là thật, chẳng biết vì sao, nhưng rất ít người lạ đi vào đây mà có thể đi ra ngoài được.
Người ngoài cũng rất khó để tìm tới đây, nếu có tìm ra thì cũng là do lạc đường vào đây, mà loại người đó đa phần sẽ chết lạc trong núi. Ngay cả người của trấn Xuyên muốn đi ra bên ngoài cũng phải suy xét cẩn thận rồi mới quyết định đi.
Chỉ riêng việc trong núi là địa bàn của oán linh và quỷ thì cũng đủ làm người khác e sợ rồi.
Chỉ là, mãi sau này tôi mới thấm thía lời của bà ta khi đó. Hóa ra là nói thật, không phải lừa tôi…
Lúc này bà ta thấy tôi nhắm mắt, cho là tôi ngủ rồi, cho nên cũng không nói gì nữa.
Một đêm yên bình.
Sáng hôm sau, tôi theo thói quen vươn vai, lại thấy có chút không tiện, sau đó nhìn lại mới thấy tôi vẫn đang mặc hỷ phục, đang còn ngồi dựa vào thành giường.
Tôi xoa xoa cái cổ đã tê rần, lúc này mới thấy bà Vân Tâm cùng bọn họ đang chuẩn bị đi ra ngoài.
“Chị tưởng mợ định ngủ tới trưa mới dậy, mau tới đây, chúng ta về nhà.” Đúng lúc này, bà Vân Tâm quay đầu lại, nhìn thấy tôi đã tỉnh, bèn vẫy vẫy tay gọi tôi lại.
Tôi uể oải bước xuống giường, đi theo bọn họ ra bên ngoài.
Bước lên phía trên, lúc này tôi mới nhìn thấy hóa ra nơi mình ở tối qua là một mật thất, phía trên nó chính là một ngôi đền, không những thế, tôi còn nghe thấy tiếng ‘kẹt kẹt’ giống như có thứ gì đang cứa vào tấm gỗ.
Cả một đêm không ngủ, gương mặt thằng Ất phờ phạc, nó chỉ vào quan tài đang nhốt đám tân nương kia, hỏi: “Thứ này phải làm sao bây giờ bà?”
Bà Tâm nhìn cái quan tài, sau đó lại nhìn sang tôi, lúc tôi đang khó hiểu, bà ta đột nhiên ngoắc tay kêu tôi lại. Tôi chậm rãi bước tới, lúc này lại thấy bà ta dùng con dao gọt hoa quả rạch một lỗ nhỏ trên quan tài, sau đó chỉ tay vào cái lỗ đó.
Ý gì? Muốn tôi nhìn thứ bên trong à?
Trực giác mách bảo tôi rằng lúc này không nên nhìn, nhưng tôi vẫn không nén nổi tính tò mò, ghé mắt vào, sau đó trực tiếp bị dọa sợ.
“Nếu không có chị thì bây giờ mợ cũng như thế.” Lúc này bà ta lại mở miệng nói.
Tôi rụt rụt bước chân, kéo dài khoảng cách với cái quan tài, ánh mắt nhìn nó tràn đầy kiêng kị.
Cương thi, tà vật xui xẻo!
Bà tôi bảo thi gặp thứ này thì cách tốt nhất là chạy! Chạy càng nhanh càng tốt, sau đó sẽ có người khác tới xử lý.
Thật may, ‘người khác’ đó hôm nay chính là bà Vân Tâm, bà chỉ quan tài rồi bảo: “Đốt đi.”
Thằng Ất không dám trái lời, vội vàng gom củi rồi chất đống ở đó, bắt đầu châm lửa.
Bà Tâm đứng nhìn tòa miếu đang bốc cháy hừng hực cùng với đám cương thi, tảng đá đè nặng trong lòng cuối cùng cũng rơi xuống.
Mãi tới khi mọi thứ đã cháy thành than, bà mới xoay người rời đi, theo sau đó là tôi cùng một đám người.
Thế nhưng chẳng ai để ý rằng, sau khi bọn họ quay người đi, một cơn gió nhẹ thổi qua, đám tro xám đó bỗng dưng lại động đậy, rất nhanh sau đó liền trở về bộ dáng cương thi hoàn hảo như lúc ban đầu…
Về tới nhà họ Nghị, bà Vân Tâm bảo thằng Ất sắp xếp chỗ cho tôi, đương nhiên là phòng của cái tên Nghị Minh gì đó rồi, khi tôi hỏi bà ta chuyện này, bà ta chỉ lườm tôi một cái rồi bảo, “Mợ là vợ của cậu Nghị Minh, không ở phòng cậu ấy thì ở đâu.”
Ờ, cũng tốt thôi, thế nhưng còn động phòng cái quỷ gì nữa?
Lúc này bà ta lại bảo rằng, “Hôm qua mợ mới bái đường, còn chưa động phòng, cho nên hôm nay làm lễ động phòng bù.”
Muốn… Tôi động phòng với một cái di ảnh?
Không đùa tôi đấy chứ?
Đương nhiên là lời phản đối của tôi chẳng có tác dụng gì cả, trời vừa tối tôi đã bị dẫn vào động phòng, kèm theo đó là một di ảnh.
Cũng đành chịu thôi, người ta có câu người đứng ở dưới mái hiên không thể không cúi đầu. Tôi nhịn! Không phải chỉ là thức trắng một đêm thôi hay sao? Tôi nhịn được!
Vốn dĩ hai ngày hôm nay đã rất mệt, tôi cũng chưa được nghỉ ngơi đàng hoàng, cho nên tới nửa đêm mắt đã díu cả lại, tôi bỏ qua mấy lời dặn dò phải thức nguyên đêm của bà Tâm, yên tâm đắp chăn chìm vào mộng đẹp.
Đúng lúc này, tôi lại nghe thấy tiếng ‘tí tách’ rơi ngoài hành lang, giống như tiếng mưa rơi vào trên mái nhà, tôi nén cơn buồn ngủ, đi ra ngoài mở cửa phòng xem, thế nhưng ngoài màn đêm yên tĩnh cùng với vầng trăng sáng trên bầu trời thì chẳng còn gì cả, tôi cảm thấy khó hiểu quay người vào phòng.
Lúc này, tôi lại nhìn thấy trên giường tôi có một cái bóng!
Đúng, là một cái bóng, hình như còn đang cử động.
Tôi nhìn về phía di ảnh đặt ở trên bàn, sau đó lại nhìn về phía giường…