Khoác lên người một chiếc áo dạ đen huyền lại nghiễm nhiên ngồi trên thượng vị nghe lần lượt quan điện trình bày tình hình.
"Bẩm, tiên giới gửi thư cầu hoà không đánh tiếp"
"Bẩm, lũ yêu nhân ở Tân Nguyệt bắt đầu rục rịch chiêu mộ"
"Bẩm, Tư Vũ đại nhân truyền tin trong nay mai sẽ lấp đầy kết giới chỗ đá trường sinh"
"Bẩm, ở phía đông nam vực có cấp biến"
Phía đông nam vực xưa nay là chỗ sương gió lạnh lẽo chẳng mấy ai dòm ngó đến vậy mà bây giờ có cấp biến.
Nâng mắt nhìn quan điện, tiếp tục nghe
"Bọn quỷ sai báo hiện tại xuất hiện mấy tên hoà thượng hung tợn mang theo mấy con mãnh thú, chiếm chỗ còn đánh chết người của chúng ta"
Hoà thượng sao?
Chúng quan điện bẩm hết chỉ chờ Diêm Đế quyết định, cũng chẳng nhìn rõ nét mặt gì sau lớp mặt nạ của Lục Giản.
"Bọn tiên nhân đó không cần quan tâm đến, cũng không nghĩ bọn chúng lại đi móc nối với chỗ Tân Nguyệt"
Tiên nhân không phải luôn cho mình là cao quý nhất trong tất cả ư? Lĩnh Vương của Tân Nguyệt ghét nhất là tiên nhân cho nên không có chuyện bọn chúng cấu kết.
"Chuyện ở phía đông nam vực ta sẽ giải quyết, hoà thượng ư? Tu đạo bây giờ đạo không ra đạo còn nói cái gì ma cao một thước đạo cao một trượng"
Chúng quan điện và lũ quỷ phía dưới nghe xong cũng thực khinh bỉ mà cười lớn, hiện tại chính đạo còn tà gian hơn bọn họ mà chuyện xấu xa nào cũng đổ lên đầu lũ quỷ như bọn họ.
Dù nói vậy cũng không phải tiên đạo một lòng, ma quỷ cũng một lòng như Tu La và Tân Nguyệt dù là chúng quỷ nhưng chưa bao giờ đứng chung một chiến tuyến.
Cái gọi là đứng chung cũng phải có một bên hạ mình, loại chuyện này không có khả năng.
#
Hai năm trôi qua Bạch Noãn từ từ trở thành một tiểu cô nương dung mạo hơn trăng hơn hoa, từng cử chỉ cốt cách đều cho thấy thanh khiết.
Nam nhi trong trấn đều để mắt đến nàng cho nên có không ít nhà đến xin đính hôn, mai mối trước để khi nàng đến tuổi cập kê liền có thể cưới gả.
Tuy nhiên đều bị Chu thẩm từ chối, nói tiểu cô nương còn trẻ người non dạ vẫn còn nhỏ không tiện gán ghép với công tử nhà nào, cứ để tùy duyên.
Cũng là vì tiểu nha đầu này đã có người trong lòng, tuy bà mờ mắt tuổi cao nhưng vẫn biết trong phòng Bạch Noãn có một bức hoạ, mỗi ngày ra tiệm may vá làm việc đều sẽ nhìn đến không nỡ đi.
Nàng theo học một lớp may y phục, vì chăm chỉ lại khéo tay nên rất nhanh đã mở một cửa tiệm nhỏ cùng Chu thẩm sống qua ngày.
Vốn dĩ bọn họ có thể đến trấn kế bên mở thêm cửa tiệm nhưng ngại không có người thân tín lại sợ nếu người đó quay về lại không gặp được.
Thiếu niên năm xưa xuất hiện như ánh sương mai mãi mãi để lại một dấu ấn trong tim Bạch Noãn, nàng gọi người đó là ca ca, là Lục Giản trong lòng nàng.
Ngày nhớ đêm mong, cũng chỉ có thể hoạ lại người lên giấy.
Bạch Noãn còn cất giữ chiếc ô ngày mưa hai người gặp nhau, tuy đã sờn cũ vẫn nhất quyết không bỏ đi.
Lục Giản trong tâm trí của nàng hiện tại đã đến phía đông nam vực, hắn đi trong mưa tuyết đang cuồn cuộn dường như không có trở ngại.
Dưới nền đất phủ đầy tuyết rải đầy xương cốt, đây là lũ quỷ sai bị gϊếŧ.