Một lần mặc quần áo ngủ bên cạnh Tống Nghi Đình, sau khi tỉnh lại trời còn chưa sáng, nghe thấy hắn nặng nề thở dài, trong lòng tràn đầy u ám.
Một lần không biết xấu hổ ghé vào n.g.ự.c Tống Nghi Đình, náo loạn một đêm. Hắn không còn thở dài, bởi vì không cẩn thận làm đau ta, cho nên nhu tình mật ý dỗ ta một đêm, nói một đêm những lời tâm tình.
Sau khi tỉnh lại trời sáng rõ, Tống Nghi Đình an ổn nằm bên cạnh thân ta, hô hấp bình thường thư giãn, bệnh ho kinh niên đã sớm biến mất.
Đôi mắt tựa sóng nước, lông mày như mực, ngũ quan mỹ lệ như vẽ.
Ta nhịn không được đưa tay sờ một chút, thưởng thức vẻ đẹp này. Lúc sờ đến bên môi, thực sự hiếu kì: "Tướng công, hồi còn nhỏ có phải chàng rất dễ nhìn không, đến khi trưởng thành mới có thể có dung nhan đẹp thế này?"
Môi Tống Nghi Đình đỏ thắm, răng nhọn muốn cắn ngón tay của ta lúc bị ta tránh đi, không có cắn được. Hắn không khó chịu, ngược lại mỉm cười nói: "Muốn biết bộ dạng ta hồi nhỏ phải không?"
"Phải."
Hắn đưa tay sờ lên bụng của ta: "Chúng ta sinh con trai, chẳng phải sẽ biết hay sao?"
Phiên ngoại:
Tuyết tới muộn, ngày tết ông Táo ngày đó, những ngày cuối cùng cua năm cũng đến Trương Uyển mặc một bộ quần áo thật dày từ nội viện Nguyệt Như trở về, tại cửa ra vào đụng phải nha hoàn trong phòng. Nha hoàn nói tiểu thiếu gia đi tiền viện, đang đòi bánh ngọt từ cung đình của tổ mẫu, nhất thời không muốn trở về.
Trương Uyển cảm thấy rất bất đắc dĩ. Nhi tử có ba tuổi rưỡi cũng không phải là lớn, thế nhưng tật xấu ham ăn giống hệt như nàng vậy. Chỉ là hai mẹ con dáng dấp khác biệt.
Nhi tử càng lớn, bộ dáng càng giống như Tống Nghi Đình, nhất là chiếc kia mũi quả thực giống nhau như đúc, mũi ngạo nghễ ưỡn lên, cánh môi đỏ thắm, da trắng nõn nà khiến Thẩm Nguyệt Nhi suốt ngày trêu nàng là nữ nhi mà thấy còn thèm.
Nàng còn chưa tiến đến cửa Đông viện, liền nghe được trong nội viện có người gọi mình. Gọi chính là khuê danh, ấm áp ôn nhu: "Uyển Uyển."
Trương Uyển hoảng hốt cho là mình nghe lầm.
Gọi nàng như vậy chỉ có một người —— Phu quân nhà mình.
Thế nhưng là Tống Nghi Đình xuất chinh một năm rồi. Trước đó vài ngày còn truyền thư nói không khải hoàn, hai huynh đệ Tống Nghi Đình sẽ ăn tết tại biên quan.
"Uyển uyển?"
Lại là một tiếng nữa, lần này thật sự rõ ràng, Trương Uyển kinh ngạc không thôi, bỗng nhiên đẩy cửa ra.
Dưới hiên trong nội viện, Tống Ngi Đình sừng sững đứng đó, nhìn thấy Trương Uyển vào cửa, liền ba bước gộp một, đội tuyết lớn ôm Trương Uyển: "Đi đâu vậy? Ta tìm nàng hồi lâu rồi."
Trương Uyển hoảng hốt, cho là mình nằm mơ.
Tống Nghi Đình ôm lấy nàng đang sửng sốt: "Ta trở về rồi." Hắn vừa nói chuyện vừa hôn lên tóc mai Trương Uyển, thở ra hơi nóng, thân thể cũng là nóng. Trương Uyển mới chậm rãi phát hiện, thật sự là người mình ngày nhớ đêm mong đã trở về.
"Chàng tại sao trở lại? Trở về lúc nào? Không phải nói tại biên quan ở lại ăn tết sao?"
Tống Nghi Đình hôn đuôi lông mày Trương Uyển, muốn hôn lên môi nàng như nghĩ đang ở trong nội viện nên cũng không dám, đành nhẫn nhịn lại: "Hoàng Thượng nói huynh đệ chúng ta hai người chỉ cần một người ở nơi đó là được, Tứ đệ không nghĩ về, cho nên ta liền trở về."
Trương Uyển cảm thấy mình thiếu nợ ân tình Tứ đệ thật nhiều: "Hắn lại chiếu cố vợ chồng chúng ta."
"Không phải chiếu cố? Hắn ước gì không phải trở về thì có." Tống Nghi Đình khẽ cọ chóp mũi vào mũi của Trương Uyển, "Chẳng qua là gặp một cô nương đẹp nên khiến hắn không nỡ rời đi thôi."
"Vậy còn chàng? Giai nhân làm sao không có níu giữ được chàng?" Trương uyển cười giỡn nói.
"Lưu lại à. Giai nhân của ta hiện tại đang trong nội viện."
Trương uyển nhếch môi cười, giống như hoa đào, càng lúc càng xinh đẹp, Tống Nghi Đình đã lâu chưa nhìn thấy nàng nên cứ vậy nhìn chằm chằm
Trương uyển bị nhìn như vậy thấy mất tự nhiên, tránh đi khỏi vòng tay phu quân: "Đi gặp mẫu thân chưa?"
"Gặp rồi."
"Nhi tử cũng bên cạnh mẫu thân đó."
"Gặp được rồi, nó lớn nhanh quá, chính là nhìn thấy ta tưởng là người lạ, trốn sau lưng người lớn." Tống Nghi Đình khẽ vuốt những sợi tóc của Trương Uyển, "Nhát gan giống nàng khi còn bé."
"Nó gan lớn lắm, chỉ là hồi lâu không gặp chàng, bỗng nhiên nhìn thấy nên bị hù dọa. Hôm kia trong đêm ta dỗ nó đi ngủ, nó còn đang hỏi chàng chừng nào thì trở về, ủy ủy khuất khuất cùng ta nói, nó nhớ cha."
"Vậy còn nàng, có muốn vi phu không?"
Trương Uyển xấu hổ, mặt tựa ở trước n.g.ự.c Tống Nghi Đình không nói lời nào
Tống Nghi Đình không đợi Trương Uyển trả lời, phối hợp nói: "Uyển uyển, ta rất nhớ nàng. Cứ lúc nào nhàn hạ, liền ngăn không được nỗi nhớ này."
Trương Uyển ngẩng đầu: "Không phải là gặp rồi sao."
Ngẩng đầu lên, nhìn thấy tuyết trắng rơi xuống đầy thân Tống Nghi Đình, bên trên mái tóc đen bóng phủ một màu tuyết trắng, chớp mắt một cái đã bạc đầu.
Trương Uyển cảm thấy mình gả cho Tống Nghi Đình tựa hồ quá lâu, hai vợ chồng ân ân ái ái, hoảng hốt cứ như đã qua trăm năm, cùng nhau thoắt cái đã bạc đầu.
Thế nhưng là lại cảm thấy ngắn ngủi.
Đại hôn cùng những chuyện phát sinh cứ như mới hôm qua, sính lễ từ phủ tướng quân như nước chảy đưa tới Trương gia, Trương Uyển ngồi bên trong kiệu hoa tỉnh tỉnh mê mê, trong tay áo cất giấu một viên kẹo đường đã bị ủ nóng bởi nhiệt độ cơ thể.
Viên đường mạch nha kia là Trương Uyển giữ lại để đêm tân hôn mình có thể no bụng, lại tại đêm tân hôn bị phu quân của mình ăn mất.
Có lẽ là đường mạch nha quá ngọt, tưới nhuần đến thời gian sau cưới cũng ngọt đến như mật.
Trương Uyển nhẹ nhàng vuốt đi tuyến trên trán Tống Nghi Đình, nhẹ giọng: "Trở về phòng đi, chỗ này lạnh."
Tống Nghi Đình nói một tiếng"Được", rồi ngồi xuống bế ngang Trương Uyển lên, đi về phía trong phòng.