Mệnh là vạn vật quỹ tích, là sợi dây xỏ xuyên vạn vật. Vì cái gì có mệnh? Không ai biết. Chỉ biết rằng, mệnh từ xưa đã tồn tại. Muốn thoát khỏi vận mệnh, chỉ có cách duy nhất đó chính là trở nên cường đại, cường đại tới mức thiên địa này cũng không thể trói buộc ngươi. Nhưng trước giờ vẫn không một ai làm được. Chỉ có một phần nào đó tránh né được thiên địa quy tắc.
Lại nói thiên ý, thiên ý là thiên địa ý chí, nó chỉ có một mục đích duy nhất, đó là thủ hộ thiên địa này. Thiên ý không đơn giản mà một đống quy tắc, nó là ý chí. Nó bao quát tất cả chúng sinh, trường tồn qua năm tháng. Trí tuệ tuyệt không kém bất kì sinh linh nào. Nhưng nó đơn giản chỉ là muốn thiên địa vẹn toàn, sẽ không có tham sân si của con người.
Lý Thiên Thành cùng Đông Hải Thanh Thư cũng chỉ là con cờ mà thiên ý chọn, Sở Hàn cũng vậy. Sở Hàn không rõ thiên ý muốn làm gì, tại sao lại cho hắn trùng sinh trở về? Tại sao lại để Thiên Đạo hạt giống trong tay hắn?
Chuyện này cũng không quá cần thiết phải nghĩ nhiều, thiên ý đã sắp xếp mọi chuyện, hắn chỉ cần thuận nước đẩy thuyền là được.
Sở Hàn đem toàn bộ tu hành cơ sở cho hai người Lý Thiên Thành cùng Đông Hải Thanh Thư, chỉ đơn giản như vậy. Chỉ cần Tiên chưa sinh ra trên đời này, sẽ không một ai ảnh hưởng tới tính mạng bọn hắn được. Bởi vì chỉ có Tiên mới tránh qua số mệnh ràng buộc, mặt dù chỉ một chút nhưng kẽ hở đó đủ ép chết hai tên phàm nhân.
Hắn cũng chưa từng nghĩ giết hai người, không phải là Lý Thiên Thành cùng Đông Hải Thanh Thư thì cũng là người khác. Quan trọng hơn là nếu hắn không đi đúng quỹ tích, thiên ý sẽ đem hắn xoá bỏ, một kẻ khác lại được chọn. Hắn bây giờ không có khả năng đối nghịch thiên ý, nếu thiên ý toàn tâm đối phó hắn, cho dù là ở 400 năm sau, hắn y nguyên không có năng lực chống lại.
Thay vào đó, thuận nước đẩy thuyền, bán nhân tình cho hai người, cùng thiên ý hợp tác.
Thiên Đạo hạt giống trong tay, lại bằng ý chí của bản thân, số mệnh của hắn phải trong tay hắn.
“Lão thiên, ngươi lại có mưu tính gì đây? Nhưng thì sao, mệnh ta do ta, không phải do ngươi”.
Lại không cần phải dây dưa, Sở Hàn lập tức trở về Tây Hạ thành.
Vương gia tổ địa, Sở Hàn trở về. Rất nhanh sau đó, Vương Nhất Đại lại tìm tới hắn.
“Cuối cùng Vũ tiên sinh cũng trở về, không biết Vương gia chúng ta có thể cử hành tộc bỉ hay chưa?” Vương Nhất Đại cười tươi nói, lại mang theo mấy phần kính ý. Hắn cũng không quên nhấn mạnh, Vương gia đối với Sở Hàn rất coi trọng.
“Xin lỗi Vương huynh, ta là có chuyện đột xuất không tiện nói, nếu ta đã trở về thì tộc bỉ cũng nên cử hành” Sở Hàn lại không chút khách khí thừa nhận địa vị của mình.
“Vậy ta xin cáo lui, trở về chuẩn bị"
Vương Nhất Đại rời đi, tuyệt không nhắc chút sự tình có liên quan tới chân thân của hắn.
Theo Sở Hàn trở về, chân thân cùng phân thân đã sớm chia ra, Vương gia có muốn nghi ngờ cũng không có manh mối.
Ngay lập tức, Sở Hàn về phòng, lấy Thiên Đạo hạt giống ra nghiên cứu. Nếu là Đại Đạo hạt giống thông thường, hắn cũng không cần suy nghĩ nhiều tới vậy, nhưng Thiên Đạo hạt giống không phải thứ có thể tùy tiện.
Hắn suy xét rất lâu, cuối cùng vẫn không thấy có gì khả nghi. Lại nói, thiên đạo hạt giống rơi vào tay hắn, không phải để luyện hóa thì để làm gì. Đem cho kẻ khác, tất nhiên không thể.
Nói rồi, Sở Hàn không thêm suy nghĩ, đem Thiên Đạo hạt giống nuốt xuống.
Ngay sau đó, tâm thần chìm vào linh hồn. Một hạt giống đang nảy mầm, từng cái rễ cắm sâu vào linh hồn, để hắn có chút đau nhức.
Sau một canh giờ, Sở Hàn cuối cùng cũng luyện hóa thiên đạo hạt giống. Hắn có thể cảm nhận được, bản thân cùng thiên địa có một mối liên hệ nào đó, không thể nói rõ. Hết, chỉ có như thế, ngoài ra không phát hiện gì khác.
Sở Hàn cũng chỉ biết cười khổ, hắn đối với Thiên Đạo không có bao nhiêu am hiểu, mà trên đời này cũng không có ai đối với Thiên Đạo hiểu rõ. Đơn giản, vì chưa từng có ai tu qua Thiên Đạo, tất cả nghiên cứu chỉ là lí luận, chút da lông bên ngoài không đáng là gì.
Từ lúc này, Sở Hàn lại có thêm một chuyện để làm, nghiên cứu Thiên Đạo.
"Xem ra cũng nên sớm chuẩn bị"
Sở Hàn không biết lúc này nên vui hay buồn. Nói hắn được thiên ý chiếu cố, là phúc hay họa.
Gác qua mớ suy nghĩ, Sở Hàn lại chìm đăm vào suy diễn Thiên Đạo. Hắn lúc này có thể nói là một tên thiên đạo pháp sư cấp 4, nhưng một chút thủ đoạn đều không biết. Việc duy nhất có thể làm lúc này là lợi dụng mối liên kết của bản thân cùng thiên địa, từ đó học tập ra tri thức. Quá trình có chút chậm chạp, nhưng có thể nói là cách duy nhất.
Bất tri bất giác, một đêm cứ thế trôi qua. Thiên Đạo nghiên cứu vẫn không có tiến triển. Sở Hàn cũng không gấp, hắn vẫn còn nhiều thời gian.
Mặt dù hắn không có chút tri thức Thiên Đạo nào, nhưng hắn là Huyễn Đạo chuẩn vô thượng cảnh giới, Hồn Đạo chuẩn vô thượng cảnh giới. Hắn tin chỉ cần bám vào Thiên Đạo, hắn có thể đem Huyễn Đạo cùng Hồn đạo tiến thêm một bước, đạt tới vô thượng cảnh.
Ngay sau đó, Sở Hàn cũng phân thân Vũ Thiên đều nhận được thông báo, Vương gia tộc bỉ, bắt đầu.